“Bố mẹ xin lỗi con gái vì đã không thể đón Tết này và những cái Tết sau cùng con rồi!”

2018-01-19 09:15
- Cứ thế, bố mẹ nắm chặt tay tôi và nói: “Con gái, bố mẹ xin lỗi vì đã không thể đón Tết này và những cái Tết sau cùng con rồi! Hãy thay bố mẹ chăm sóc bà và sống thật vui vẻ con nhé”.

Tết Nguyên đán luôn là thời điểm mọi người mong ngóng nhất trong năm để sum họp cùng gia đình mình. Nhưng kể từ Tết năm ngoái đến năm nay, Tết trong tôi chỉ còn là những kí ức đau buồn khi không còn một gia đình đúng nghĩa.

Hà Nội mấy ngày hôm nay mưa phùn. Cái kiểu mưa xuân li ti như bụi vương trên tóc. Cũng đúng thôi, nếu không nhuận một tháng thì bây giờ đã là Tết Nguyên đán. Những ngày này, đi ra ngoài phố, không khí Tết cũng đã bắt đầu cận kề.

Vào thời điểm này, mọi người hay háo hức nói với nhau những câu chuyện ăn Tết thế nào, mua sắm ra sao, về quê nội quê ngoại chúc Tết, thưởng Tết… Nhưng sao những thứ ấy trở nên xa xỉ với tôi đến vậy.

Tôi chẳng cần tất thảy những thứ đó, chỉ cần được ở bên bố mẹ và được đón cái Tết tròn đầy, trọn vẹn như xưa. Song tôi biết, đó chỉ là khao khát không bao giờ thành hiện thực của tôi.

“Bố mẹ xin lỗi con gái vì đã không thể đón Tết này và những cái Tết sau cùng con rồi!”

Tết với mọi người là sum vầy vui vẻ, Tết với tôi lại gắn với kí ức đau buồn vì mất người thân

Tới hôm nay là tròn 1 năm tôi phải rời xa bố mẹ mình trên cõi đời này. 1 năm qua, tôi với bố mẹ là 2 thế giới âm dương cách biệt. Tôi nhớ họ nhiều lắm. Họ cũng chắc sẽ không yên tâm về tôi khi để tôi lại bơ vơ trong cuộc sống này. Nhưng tôi biết, họ vẫn luôn dõi theo tôi vì thế mà tôi luôn phải cố gắng sống thật tốt, thật vui vẻ.

Tôi còn nhớ như in chiều 30 Tết định mệnh. Hà Nội cũng đang mưa bụi lất phất. Tôi và lũ bạn thân đang háo hức đi chợ hoa mua sắm Tết thì bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại từ bà nội.

Tưởng bà nhắc về sớm ăn cơm, tôi nghe máy. Nhưng rồi, tôi chỉ thấy bà gọi nấc lên “An ơi!” rồi kèm theo tiếng khóc dấm dứt. Tôi hốt hoảng hỏi lại: “Bà ơi, bà làm sao thế ạ?” thì chỉ nghe thấy tiếng ai đó xen vào, và một giọng nói lạ cất lên: “Em là An phải không? Em thu xếp vào ngay bệnh viện Bạch Mai nhé, bố mẹ em bị tai nạn đang cấp cứu trong đây”.

Khoảnh khắc khi nghe xong câu nói ấy, tôi bỗng thấy trời đất tối sầm lại, mắt hoa lên, tay chân run lẩy bẩy và có luồng điện chạy dọc sống lưng mình. Tôi chết lặng, quay sang chỉ lắp bắp nói với được với mấy đứa bạn nhờ đưa vào bệnh viện.

Lúc vào đến viện, tôi quáng quàng lao đi tìm bà và bố mẹ. Rồi tôi cũng nhìn thấy bà đang lặng lẽ dựa vào tường trước cửa phòng cấp cứu, hai tay chắp vào nhau cầu khẩn. Thấy tôi, bà trào nước mắt gọi: “An ơi, bố mẹ con đi Tết bị người ta gây tai nạn và bỏ chạy rồi. Giờ đang ở bên trong. Bác sĩ ra một lần thông báo rằng… tiên lượng xấu”.

Nước mắt tôi thi nhau tuôn rơi sau khi nghe bà nói. Tôi đỡ bà ngồi xuống ghế, bảo bà phải hi vọng, còn nước còn tát, bố mẹ tôi sẽ không sao đâu.

Nhưng có lẽ ông trời ở quá xa nên chẳng nghe được lời cầu khẩn của bà cháu tôi. Bác sĩ bước ra khỏi phòng với khuôn mặt nặng trĩu, bảo bà cháu vào gặp mặt bố mẹ tôi lần cuối.

Phút gặp bố mẹ, tay bố mẹ cứ nắm chặt tay tôi và bà. Bố tôi trong những phút lâm chung, trước khi trút hơi thở cuối cùng vẫn rơi nước mắt trên khóe mắt. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi thấy bố khóc. Cứ thế, bố mẹ nắm chặt tay tôi và nói: “Con gái, bố mẹ xin lỗi vì đã không thể đón Tết này và những cái Tết sau cùng con rồi! Hãy thay bố mẹ chăm sóc bà và sống thật vui vẻ con nhé”. Chỉ kịp gắng sức nói vậy rồi bố mẹ tôi đã ra đi mãi mãi.

“Bố mẹ xin lỗi con gái vì đã không thể đón Tết này và những cái Tết sau cùng con rồi!”

Ngày Tết hôm ấy là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy bố mẹ

Những ngày Tết năm ngoái, trong khi nhà người khác vui vẻ thì lại thành đại tang của gia đình tôi. Màu đỏ may mắn của năm mới bị màu trắng tang tóc. Tôi tưởng như sắp gục ngã đến nơi, khóc ròng trong nước mắt trước sự ra đi đột ngột của bố mẹ.

Đã nhiều lần, tôi tưởng như không thể đứng lên nổi vì mất mát quá lớn này. Nhưng bên cạnh tôi vẫn còn bà, tôi mà suy sụp thì còn ai làm chỗ dựa cho bà nữa? Suy nghĩ ấy cộng với lời dặn dò của bố đã khiến tôi mạnh mẽ hơn. Dù hàng đêm tôi vẫn khóc thầm vì nhớ bố mẹ nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường để phần nào xoa dịu nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh của bà.

Người ta thường nói, thời gian sẽ xoa dịu mọi nỗi đau. Nhưng nỗi đau mất bố mẹ 1 năm rồi thì chưa bao giờ nguôi ngoai trong tôi dù 1 năm qua cuộc sống của hai bà cháu tôi đã dần ổn định. Tôi vẫn đang có công việc tốt, lương cao, đủ lo cho bà. Mọi thứ quanh tôi cái gì cũng có. Tết này bà cháu tôi thứ gì cũng có nhưng chỉ thiếu vắng bố mẹ tôi.

Diệp An

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Chốt thời gian nghỉ Tết của học sinh Hà Nội