Sau khi gặp người phụ nữ ấy, tôi biết mình phải rời xa anh mãi mãi

Giấu tên 2016-02-29 19:00
- Phải cố gắng lắm, tôi mới nói được câu sẽ rời xa chồng cô mãi mãi. Không trả lời được nhưng tôi thấy ở khóe mắt người phụ nữ ấy chảy ra giọt nước mắt của sự bình yên. Tôi bỏ chạy như để trốn tránh một điều khủng khiếp.

“Em có thể hy sinh vì anh nhưng em không có quyền vì em mà hủy hoại đi sự yên ấm của một gia đình”. Đó là những dòng cuối cùng tôi viết để gửi lại cho người đàn ông tôi yêu, người tôi đã hy sinh cả tuổi trẻ thời thanh xuân của mình. Một mối tình đầy day dứt và có lẽ suốt đời tôi chẳng thể nào quên được. Mối tình có quá nhiều khác thường khiến xã hội này chẳng bao giờ chấp nhận và tha thứ cho tôi.

Đáng lẽ ra, tôi hoàn toàn có đủ điều kiện để đến với những tình yêu bình lặng như bao nhiêu cô gái trưởng thành khác. Yêu những chàng trai mới lớn, để có thể nắm tay nhau đi khắp mọi nơi, không sợ bị phát hiện, không bị dèm pha và càng không cảm thấy có lỗi với ai hết. Nhưng tôi lại yêu một người đàn ông đã có gia đình, người luôn khiến tôi trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Giá như tình yêu được lựa chọn thì tôi không bao  giờ chọn anh, người đàn ông hơn tôi gần 30 tuổi, đã có gia đình. Nhưng khi đó là tình yêu đích thực thì lý trí luôn thua nhịp đập của con tim, vậy là tôi đã lao vào cuộc tình oan nghiệt đó.

Người đàn ông tôi yêu, gần 50 tuổi, do anh sống trong đủ đầy vật chất lại luyện tập thể thao thường xuyên nên trông anh trẻ hơn đến hàng chục tuổi. Kiểu đàn ông từng trải, trưởng thành như anh giống như một liều thuốc gây nghiện, bùa mê cho những cô gái trẻ, sống với lý tưởng và đam mê như tôi.

Tôi yêu anh bằng tình yêu đích thực chứ không phải vì những vụ lợi tính toán về danh vọng, tiền bạc. Tôi yêu anh bằng tất cả lòng mình và tôi chấp nhận cả những thiệt thòi mà mối tình ấy mang lại bởi tôi có niềm tin mãnh liệt rằng, tôi còn trẻ, có đủ nhan sắc và đam mê chỉ cần tình yêu là đủ.

Nhiều người nhận xét, tôi có vẻ ngây thơ của một cô gái mới lớn, có lúc lại trầm tư lãng mạn như một người phụ nữ từng trải, rồi có lúc lại lắng sâu nhưng có lúc lại phởn phơ, vô tư. Có lẽ vì tính cách đó mà anh cũng yêu tôi nhiều hơn. 22 tuổi, vừa ra trường tôi có một công việc lý tưởng ở một công ty mơ ươc, tôi sống một mình dù gia đình tôi ở cùng trong một thành phố.  Ngay khi đậu đại học, bố tôi đã mua cho tôi một căn chung cư để tôi ở riêng. 4 năm học tôi đã tự lập mà chẳng phải xin bố mẹ một đồng nào dù gia đình tôi dư sức để nuôi tôi ăn học mà chẳng phải bận tâm, tính toán lo kiếm tiền. Nên chẳng ai có thể kết luận, tôi yêu anh chỉ vì tiền, cho dù không ít lần anh mua cho tôi những món quà đắt tiền.

Sau khi gặp người phụ nữ ấy, tôi biết mình phải rời xa anh mãi mãi
Giờ tôi đã rời sang thành phố khác để bắt đầu một cuộc sống mới. Ảnh: St.

Tôi biết, anh cũng yêu tôi như chưa từng yêu bao giờ, nhưng vì còn sự nghiệp, còn gia đình nên chúng tôi cứ phải yêu nhau trong bóng tối. Anh không thể từ bỏ tất cả chỉ vì tình yêu với tôi được. Và tôi cũng không cho phép anh vì tôi mà làm điều bất nhân ấy. Có lẽ, tôi sẽ chấp nhận để tình yêu của tôi sống trong bóng đêm nếu tôi không lỡ mang bầu, đó hoàn toàn là chuyện nằm ngoài ý muốn.

Chưa khi nào tôi nghĩ lấy chuyện mang thai để ép anh cả, nên khi biết mình có thai, tôi đã hoang mang lo lắng vô cùng, tôi không biết phải làm thế nào nữa. Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định giữ lại đứa bé nhưng không biết làm sao để cho con tôi có một cuộc sống đủ đầy và tôi đã làm một việc điên rồ là bắt anh bỏ vợ để cưới tôi. Có lẽ, một người phụ nữ cứ âm thầm theo anh, chưa khi nào đòi hỏi danh phận, tự dưng lại muốn anh bỏ gia đình của mình nên anh cũng sốc và tỏ ra rất buồn chán. Tôi vẫn cương quyết tìm hạnh phúc cho mình và đứa con mà quên đi mất, vợ con anh cũng cần anh rất nhiều.

Anh bất thần, suy sụp nói cho anh thêm thời gian để suy nghĩ, còn tôi vẫn lồng lộn và quyết liệt với quyết định của mình. Suốt cả tuần đó, tôi thấy anh thất thần, nhưng anh lại ở cạnh tôi, chiều chuộng tôi nhiều hơn trước. Khi tôi đang đê mê nghĩ không ngờ, có bầu lại sướng và hạnh phúc thế rồi tôi nhận được điện thoại từ số lạ. Nói là vợ anh, cô muốn tôi đến bệnh viện gặp cô và nói chuyện. Tôi vô cùng bàng hoàng, nhưng đến nơi thì biết, cô ấy bị tim bẩm sinh, đã sốc đến nỗi suýt chết khi biết được mối quan hệ của chúng tôi. Và nói bệnh của cô chẳng biết chết khi nào, xin tôi hãy rời xa để anh trở về cạnh bên cô, vuốt mắt khi cô ra đi.

Tôi đã nói rằng không thể rời xa anh, anh xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc bên cạnh tôi. Thì cô ấy sốc nặng và lên cơn co giật, mặt mũi tái nhợt như chẳng thể thở nổi, cũng may bác sĩ, đến kịp thời để đưa cô vào phòng cấp cứu. Tôi trở về và hoang mang vô cùng, tôi thấy mình tàn nhẫn khi suýt nữa cướp đi sinh mạng của cô. Tôi lại càng ăn năn day dứt khi đã cướp đi nguồn vui, hạnh phúc và sức sống của người phụ nữ tội nghiệp.

Đêm đó, anh đến với tôi rất muộn, anh nói xin lỗi tôi vì chưa thể nói chuyện ly hôn được khi vợ anh đang bệnh nặng, hôm nay còn suýt nữa mất mạng. Anh không nhẫn tâm nói chuyện kia khi cô ấy đang nguy kịch. Anh chỉ còn nghĩa dành cho vợ còn tình yêu đã dành cho tôi rồi, anh tưởng trái tim khô cằn của mình không thể sống lại nhưng nó đã hồi sinh khi gặp tôi.

Đến đó thôi, tôi đã hiểu con người sống với nhau, tuy không còn tình yêu nhưng tình nghĩa luôn luôn tồn tại. Tôi còn hiểu nếu không có sự xuất hiện của tôi thì vì nghĩa anh vẫn ở bên người vợ ấy vì hơn ai hết, cô đã hy sinh vì anh, vì cuộc sống của bố con anh quá nhiều. Tôi cố gắng gượng cười để nước mắt không rơi khi chua chát nhận ra dù biện lý do gì thì tôi vẫn là người đến sau trong mối quan hệ này.

Tôi quyết định rời đi, với mong muốn để vợ anh sống lâu hơn vì các con anh vẫn cần mẹ. Tôi đã định lặng lẽ đi nhưng rồi lại sợ, chắc vợ anh sẽ đau lòng lắm vì cô ấy cứ tưởng chúng tôi vẫn bên nhau. Tôi một lần nữa lại đến viện, ánh mắt cô nhìn tôi đầy trách móc, cô không còn ở phòng cấp cứu nhưng vẫn còn rất yếu. Phải cố gắng lắm, tôi mới nói được câu sẽ rời xa chồng cô mãi mãi. Không trả lời được nhưng tôi thấy ở khóe mắt người phụ nữ ấy chảy ra giọt nước mắt của sự bình yên.

Tôi bỏ chạy như để trốn tránh một điều khủng khiếp, tôi chạy thật nhanh khỏi nơi ấy, và chẳng may bị ngã. Tôi chỉ nhớ, khi ấy tôi đau lắm, những người xung quanh chỉ trỏ, vây quanh tôi. Khi tỉnh lại, tôi đã mất đứa con trong bụng, tôi đau đớn và nghĩ mình chẳng nên gặp anh thêm một lần nào nữa. Tôi quyết định chạy trốn.

Giờ tôi đã rời sang thành phố khác để bắt đầu một cuộc sống mới, tôi không thể ở lại, chẳng thể gặp ai. Tôi cần một cuộc sống yên bình. Tôi không biết bắt đầu cuộc sống mới thế nào, liệu tôi có thể còn được hạnh phúc không? Tôi không dám chắc nhưng tôi biết mình phải đóng lại câu chuyện này để không ai bị tổn thương thêm nữa, kể cả chính bản thân mình.

H.M

Chia sẻ tâm sự của bạn về cuộc sống tình yêu, hôn nhân và gia đình tại đây.
Xem thêm:

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


5 mỹ nhân Hoa ngữ chạm ngưỡng U50 - U60 vẫn trẻ đẹp, body siêu nuột 'ăn đứt' gái đôi mươi