Học từ con trẻ
2014-08-01 10:45
- (Em đẹp)- Các mẹ sẽ làm gì khi con trẻ bỗng nhiên hỏi mặt trời có đi… ị không ?
Tin liên quan
Ngày hôm qua, trên đường về nhà trong chiều muộn, trong lúc mẹ nói với con câu chuyện về những chiếc đèn giao thông, tại sao chúng ta dừng lại khi đèn đỏ và đi tiếp khi chúng chuyển màu xanh thì con gái bỗng hỏi mẹ: "Mặt trời đi đâu rồi hả mẹ?"
Mẹ ngước nhìn những đám mây mỏng manh trải rộng khắp bầu trời, như một cái sàng thiên nhiên đang lọc xuống trần gian những tia nắng muộn.
"Mặt trời đang trốn sau đám mây, con yêu ạ”.
"Thế mặt trời đang đi…ị hả mẹ?"
Mẹ quay sang gương mặt đáng yêu của con đang ngước nhìn chờ đợi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Mẹ đã phải cố nín cười và giải thích rằng không, mặt trời không đi ị. Con gật đầu ra vẻ hiểu rõ rồi lại hướng mắt ra cửa xe. Nếu mẹ bật cười, mẹ biết, con sẽ ngượng nghịu, giấu vẻ mặt xấu hổ sau đôi tay bé nhỏ.
Người lớn cũng cần học cách cảm nhận thế giới theo cách của con trẻ
(Ảnh minh họa)
Thời gian trước, việc này vẫn xảy ra mỗi khi con hỏi những câu ngộ nghĩnh, như là mẹ của bạn ong ở đâu rồi, có phải là đi làm bữa trưa cho bạn ấy, như là có phải chim mẹ hót líu lo để ru chim non ngủ hay không.
Lúc đó, mẹ đã bật cười bởi vẻ đáng yêu của con, bởi sự hồn nhiên, giọng nói của con, vẻ ngây thơ, trí tưởng tượng rộng mở, cách con giải thích về thế giới. Nhưng, mẹ đã không biết thế giới cũng thật mong manh, dễ vỡ khi con - một đứa trẻ lên hai với quá nhiều câu hỏi, nhiều bỡ ngỡ lại chỉ nhận được nụ cười của mẹ.Và lúc đó chắc hẳn con đã nghĩ mẹ đang chế giễu khi con đang cố gắng học hỏi và giải thích về thế giới theo cách của riêng của mình. Ngay lúc đó, mẹ đã thấy sự tổn thương thoáng qua những cử chỉ. Con trở nên yên lặng, nhìn mẹ như thể mẹ vừa khiến con cảm thấy mình rất ngớ ngẩn. Sự thật là mẹ đã làm thế.
Mẹ đã không đúng bằng cách nào đó đã khi dạy con những câu hỏi như thế là đáng cười và vô hình chung mẹ đã làm con tổn thương.
Thật may thay, con vẫn không ngừng hỏi. Còn mẹ cũng đã hiểu và thôi không bật cười trước những thắc mắc của con.
Mẹ không cười phá lên khi con hỏi mẹ rằng em bé sinh ra từ đâu, tại sao phải cho em bé bú tí, hay những đám mây đang bay lang thang, hoặc liệu con có thể mang tất cả đồ chơi con có tới siêu thị.
Mẹ không cười khi con nghĩ rằng những nốt tàn nhang là những vết bẩn, chỉ cần con hôn lên má mẹ, từng nốt từng nốt một sẽ biến mất.
Mẹ không cười khi con muốn chơi bóng rổ với các anh lớn, hoặc giúp đỡ mang thức ăn mẹ mua từ cửa hàng về.
Mẹ không cười khi con nghĩ những bức tranh có thể trở thành cuộc sống.
Mẹ chỉ giải thích với con, nhẹ nhàng, bình thản, hỏi lại và trả lời thật kiên nhẫn, để tâm tới vấn đề con đang suy nghĩ, nhìn vào mắt con, gắn kết các câu hỏi, cho con thấy chúng liên quan nhau thế nào.
Và mẹ nhận ra với mỗi câu hỏi xuất hiện, con trở nên tự tin hơn. Con mạnh dạn tỏ bày suy nghĩ của mình. Con cho mẹ bước vào thế giới của con, một thế giới sống động, đáng yêu mà mẹ chưa từng thấy. Con sắp xếp những điều con nhìn thấy, tạo nên những thứ mới mẻ, những thứ đầy bất ngờ.
Con gái bé bỏng, cảm ơn con vì đã dạy mẹ bài học làm mẹ như thế!
Uyên Hồ
(Theo HP)
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất
Xót xa trước tâm nguyện và hoàn cảnh khó khăn của quân nhân Trần Đức Đô còn dang dở