Muốn thành công, đừng "lý do to hơn mục đích!"

2015-11-24 09:36
- Ngày nào Minh cũng ca cẩm hết chuyện đồng nghiệp chơi đểu, môi trường làm việc thiếu sáng tạo, sếp thì khó ưa...Nhìn chung, cô ấy cứ như bị đi đầy đến đây làm việc không bằng!

Minh năm nay 28 tuổi rồi nhưng cô mới tốt nghiệp đại học và ra trường thử việc không lương cho một vài công ty vì CV "trắng", nói cách khác là không có kinh nghiệm làm việc. Bằng đại học thì tốt nghiệp loại trung bình, bảng điểm cũng không lấy gì làm nổi bật. Khi còn đi học trong trường, Minh vừa học vừa đi làm PG cho các nhãn hàng. Nhiều khi mải làm quên cả đi học, thành ra trầy trật mãi mới tốt nghiệp được.

Trước đó thì sự nghiệp học hành cũng không lấy gì làm vẻ vang. Học khá, thi đỗ đại học, học 1-2 năm trong trường rồi thấy mình không hợp, thế là nhảy sang học trường khác. Những tưởng tìm được trường phù hợp rồi thì cô cứ thế mà hết mình chuyên tâm vào việc học thì Minh lại quay sang mải mê kiếm tiền. Mà công việc thì chả có tý liên quan nào đến ngành cô học cả. Thế nên ngoảnh đi ngoảnh lại ra trường, tuổi lớn hơn các bạn cùng khoá, lẽ ra đi làm cũng vài năm có lẻ rồi thì giờ Minh mới cầm tấm bằng Đại học để bắt đầu tính chuyện ổn định trong công việc để còn lập gia đình.

Thời gian dông dài qua nhanh khi CV cô gửi đến các đơn vị tuyển dụng đều bặt vô âm tín, những chỗ cần người thì cô phỏng vấn đều không đạt. Khi nhìn CV trắng và nghe Minh trình bày về khoảng thời gian nhảy trường và nhảy việc không liên quan gì đến bằng cấp cô đang có và công việc cô đang muốn làm, các công ty đều lắc đầu vì không biết nhận cô về cô sẽ làm được gì cho họ?

Muốn thành công, đừng 'lý do to hơn mục đích!'

Ở nhà khoảng 3 tháng thì bố mẹ cũng nói ra nói vào, bạn bè có công việc hết rồi, riêng mình cô lớn nhất khoá mà vẫn chưa có việc làm. Tự thấy bản thân mình cũng không ổn lắm nên Minh quyết định nộp hồ sơ xin thực tập không lương ở một vài công ty để lấy kinh nghiệm thực tiễn, hòng tìm được 1 công việc mà mình có thể làm được đúng với chuyên môn mà công ty không mất thời gian đào tạo.

Mới có 1 tháng mà Minh đã nhảy đến 2 công ty. Nhân hôm rảnh rỗi ngồi trà đá nói chuyện với nhau thì mới hiểu nguyên nhân khiến cô "không thể chịu nổi cung cách làm việc của dân công sở".

Minh kể "Đến công ty thứ nhất, tớ được phân công lọc nội dung truyện và phân loại các thể loại truyện dài, ngắn, sắp xếp lại và gửi cho bên nội dung người ta biên tập rồi thu âm. Công việc thì không khó khăn gì nhưng rất mất thời gian. Cậu biết đấy? Tớ vốn là đứa rất khó tính trong việc đọc sách, không phải sách nào tớ cũng đọc, có nhiều cuốn rẻ tiền vớ vẩn cho tớ tớ còn ném đi, thế mà bây giờ phải ngày ngày tìm đọc những loại truyện ấy, rồi phân loại, rồi sắp xếp...Nó khiến tớ muốn nổ tung ra.

Mà nhiều khi mấy cái bà cô bên phòng nội dung còn cố tình o ép tớ, bắt tớ làm cả việc biên tập, lược dịch xong đâu đấy rồi đưa cho các bà đi thu âm. Đúng kiểu hớt váng mỡ ý. Giọng đọc thì chua loét, nhão nhoét, nghe như giọng quốc tang, nghe mà buồn ngủ, thế mà chả hiểu sao cũng ngoi lên làm phát thanh viên, biên tập viên được."

Chúng tôi có chia sẻ chuyện bản thân Minh chưa có kinh nghiệm thì nên cố gắng học hỏi càng được nhiều càng tốt, nhưng chưa nói xong thì cô ấy đã giãy nảy lên "Ối, tớ nhịn lắm đấy chứ! Nhưng mà cái dân công sở này ghê gớm lắm các cậu ạ, lúc nào cũng thái độ lồi lõm bắt nạt tớ, lên giọng này nọ. Tớ á? Còn lâu tớ mới để yên, lành làm gáo vỡ làm muôi, lôi thôi là nghỉ đi làm việc khác!"

Bẵng cái qua tháng không nói chuyện, lướt newsfeed thấy Minh kêu gào than thở, ca cẩm đồng nghiệp chơi đểu, môi trường làm việc thiếu sáng tạo, sếp thì khó ưa...nên tôi mới nhảy vào chát và khuyên cô ấy nên xoá những status nhạy cảm đó kẻo ảnh hưởng đến công việc thì cô ấy lại xả một tràng "Cậu không biết tớ đã phải bức xúc nín nhịn thế nào đâu? Con ranh đồng nghiệp kém tớ 6 tuổi nhưng mà cư xử cứ như ngang hàng, bằng vai phải lứa, đồng nghiệp thì phân cấp trên dưới, ma cũ bắt nạt ma mới, sếp thì chảnh choẹ, khó ưa, làm việc mà cứ như cái nhà tù, nhìn ai cũng gườm ghè khó chịu, mình rõ ràng chấp nhận phận làm công không lương rồi mà vẫn còn bị đè nén thế này thì chịu sao thấu?"

Đến nước này thì tôi chả ngại gì mà không nói thẳng vấn đề cho cô bạn ngang bướng của mình hiểu "Thế cậu đến công ty đấy để làm gì?" Minh bảo "Tất nhiên là để lấy kinh nghiệm rồi, chứ tớ mà biết việc thì tớ đã chả chấp nhận thế này!" Tôi lại hỏi "Thế cậu đã học được gì từ đó? Đã vững chuyên môn để tự tin đi xin việc chỗ khác chưa?" thì Minh lại trả lời là đồng nghiệp giấu nghề không muốn chia sẻ.

Tôi cũng chỉ biết rút từ kinh nghiệm 6 năm làm việc trong môi trường công sở ra chia sẻ với Minh là "muốn thành công thì đừng có lý do to hơn mục đích. Nếu lúc nào cũng nghĩ rằng bản thân mình xứng đáng được nhiều hơn thế mà trong khi đó lại không biết cách tiếp thu học hỏi, thì mãi mãi bạn sẽ chẳng bao giờ học được điều gì tử tế cho bản thân cả.". Sau hôm ấy, Minh không chat với tôi nhiều như trước, nhưng cũng không thấy cô ấy ca cẩm về công việc như mọi lần. Có lẽ cô ấy cần thời gian để thẩm thấu, suy nghĩ về việc "mình đến đây để làm gì và mình cần phải làm gì để có được nó?"

Thư Hoàn
(Theo Congluan)

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Học Elly Trần cách lên đồ như thiếu nữ dù là mẹ hai con