Bị cả cơ quan ghét ra mặt vì trùng tên một tác giả bài báo

2016-02-12 15:00
- Nhưng tai bay vạ gió bỗng từ đâu bay đến. Trên chính cái tờ báo online mà tôi thường cộng tác ấy, một ngày bỗng chốc xuất hiện một câu chuyện văn phòng, mà các nhân vật lẫn tình tiết trong đó chẳng khác chuyện của cơ quan tôi là mấy.
Hồi trước, tôi học chuyên văn, sau làm việc cho một công ty truyền thông, còn bây giờ, tôi đã lập gia đình và làm việc ở... quê chồng. Trong một cơ quan nửa nhà nước, nửa tư nhân. Vốn cá tính mạnh, lại đã từng đi qua nhiều công việc khác chưa khi về đây, nên tôi không thể nói dối, rằng không khí làm việc ì trệ và quyền lực thái quá của sếp làm tôi khó chịu. Nhưng cũng đành vậy thôi, thuyền theo lái, gái theo chồng. Ông xã tôi làm khoa học, anh ấy bận và xa nhà thường xuyên. Tôi kết hôn rồi thì cố gắng về đây sống và chăm sóc bố mẹ anh ấy thôi. 
Mấy năm rồi. Vì gia đình, vì chồng con, tôi im lặng hết với mọi nỗi khó chịu của mình trong công việc. Sếp muốn nói gì kệ sếp. Đồng nghiệp nhỏ nhen gì kệ đồng nghiệp. Cơ quan tù túng kệ cơ quan. Ai xì xèo ý kiến khen chê gì về tôi, tôi cũng kệ người ta. Hàng ngày tôi đi làm 8 tiếng, cuối tháng lĩnh lương, hết giờ về trông con và lo nhà cửa cho bố mẹ chồng.
Tuy thế, tại tôi cũng đã từng làm việc cho một công ty truyền thông, đã từng học chuyên văn nữa, nên tôi có chút thói quen nghệ sĩ trong người. Tôi hay làm thơ, viết báo, cộng tác với một vài bạn bè làm biên tập mà tôi quen từ trước. Tất nhiên, tôi rất cẩn thận. Làm cho vui nên tôi tuyệt đối không bao giờ tham gia vào mấy chuyện chính trị hay việc của các cơ quan nhà nước. Tôi chỉ nói về chuyện nấu ăn, làm đẹp, nuôi dạy con cái, chăm lo gia đình...
Bị cả cơ quan ghét ra mặt vì trùng tên một tác giả bài báo
Thêm nữa, tôi cũng luôn đề bút danh chứ không bao giờ đề tên thật. Ở tỉnh lẻ, nhiều khi người ta “soi” nhau toàn những chuyện không đáng soi, nên thôi, tôi không thích thị phi. Cứ tránh đi cho lành. Nhưng cũng vì bài của tôi lên đều, lên nhiều, nên cũng có khi biên tập viên - vốn là bạn bè cũ, "tag" thẳng tên tôi và bài viết của tôi lên facebook. Hoặc cũng có người bình luận dưới một vài dòng trạng thái của tôi, rằng họ thấy bài viết này, bài viết kia của tôi hay quá! Nên lâu dần, đồng nghiệp cơ quan cũng biết là tôi có bài đăng báo. Bỗng dưng từ đó sếp khó chịu với tôi ra mặt. 
Tôi biết chứ, ông ấy sợ tôi “bới” những chuyện nhạy cảm của cơ quan lên báo. Nhưng kỳ thực, như tôi đã nói đấy, tôi không thích làm điều đó. Bởi nếu muốn “gây chuyện”, tôi đã không chọn nơi này làm chốn dừng chân. Sau lưng tôi còn chồng, các con và cả một đại gia đình mà tôi làm dâu trưởng. Tôi cần giữ sự bình yên cho họ, cho mình!
Nhưng tai bay vạ gió bỗng từ đâu bay đến. Trên chính cái tờ báo online mà tôi thường cộng tác ấy, một ngày bỗng chốc xuất hiện một câu chuyện văn phòng, mà các nhân vật lẫn tình tiết trong đó chẳng khác chuyện của cơ quan tôi là mấy. Đại khái, thì nào là sếp quá đáng, bắt bẻ nhân viên. Nào là nhân viên ghen tị lẫn nhau và tận dụng cơ hội tặng quà cho sếp để tiến thân. Nói thực, chuyện ấy ở đâu chả từa tựa như nhau nên các công ty, các văn phòng, cứ viết ra là thấy chỗ nào cũng như chỗ nào cả thôi. Có điều, tên tác giả bài viết lại trùng với tên tôi!
Khổ, tên Mai Ngọc là cái tên có gì đặc biệt đâu. Hàng nghìn người có thể được bố mẹ đặt tên như vậy. Chưa kể, người ta chọn bút danh gì chả được. Có thể nam lấy tên nữ hoặc là ngược lại thì sao? Tôi chắc chắn không viết câu chuyện đó, nhưng tôi biết ngay, rắc rối xảy ra khi mọi người xúm vào đọc và tag tên nhau vào facebook. Kèm những lời bình ẩn ý kiểu như: “chó cắn chủ”, rồi thì “ăn cây nào mà không biết rào cây ấy”...
Sếp tỏ thái độ với tôi ra mặt. Kỳ lên lương của tôi bỗng dưng bị hạ xuống bất ngờ! Tôi hiểu chứ, không ai nói thẳng nhưng với sếp thì đây là vấn đề quá nặng nề so với lòng tự ái quá “căng” của ông ấy. 
Thì thôi, coi như vận hạn. Tôi quá mệt để không thèm giải thích hay lấy lòng ai nữa rồi. Muốn hạ lương thì hạ. Muốn xì xầm gì cũng mặc kệ luôn. Nói thật là, tôi chán! Nhưng cho đến khi ông sếp gọi tôi lên phòng làm việc và khuyên tôi nên tự viết đơn xin nghỉ việc, thì tôi thấy không thể kiềm chế được. Tôi trả lời rõ là tôi không biết, tôi không viết. Còn những chuyện đó ai viết thì tôi không có quyền điều tra và không cần phải chịu trách nhiệm gì. Thấy tôi nói đúng quá, sếp tôi... càng ghét! Chỉ vì không làm gì được 
Mai Ngọc
(Theo Congluan)
Xem thêm:

 

 

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


4 bài tập cực dễ tại nhà giúp bạn gái có được vòng eo mỏng dính, bắp đùi săn chắc