Phận những 'bông hoa đêm' đất Hà Thành

St 2016-05-21 10:00
- Khi gái mại dâm ở những “ổ nhện” theo kiểu “từ A tới Z” đã hết đất diễn, họ đã lục tục đầu quân cho các cửa hàng “thư giãn”, các trung tâm “dịch vụ” gái gọi…

“Hai vợ đi anh”

Khi dò hỏi cánh xe ôm ở Hà Đông, Thanh Xuân về những địa chỉ “mát mẻ” trong khu vực, tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu. Một tay xe ôm, tóc vuốt ngược như nghệ sĩ tỏ vẻ biết nhiều nói: “Món đó ông phải sang phố Tam Trinh chứ ở khu vực này không có đâu, chỉ đến áp Z thôi. CA làm mạnh lắm”. Trong vai một tay chơi hám của lạ, tôi leo lên con xe Dream của gã xe ôm và lao về hướng cầu Mai Động. Lúc đó là hơn 22g…
Trên đường đi, tôi dặn gã xe ôm: “Ông phải làm hoa tiêu cho tôi nhé. Vào quán hỏi có “hàng ăn liền” hay không là việc của ông. Nếu có, tôi chiến xong là ông có quà”. Giọng gã xe ôm đểu giả: “Sao ông máu thế? Tôi cũng chiến suốt nhưng toàn chọn các cửa hàng thư giãn máy lạnh, nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đảm bảo độ phê.
Mình vẫn đến Z nhưng CA có ập vào bắt cũng khó kết tội vì không có chuyện cởi quần, lột áo. Đưa ông đi thế này tôi cũng thấy ghê ghê vì CA dạo này làm dữ lắm… Chẳng qua là cùng cảnh dân chơi”. Chiếc xe máy phanh đánh hự và xịch đỗ trước cửa một quán “Gội đầu thư giãn” trong con phố nhỏ, sát con mương đen ngòm và hôi rình trên đường Tam Trinh. Chủ quán tên Nga đon đả: “Mời hai anh vào thư giãn. Quán em toàn nhân viên tay nghề cao, không phê không về”.
Phận những 'bông hoa đêm' đất Hà Thành
Ảnh minh họa.
Tôi mò mẫm bước vào căn phòng sặc mùi đặc trưng của những căn phòng chuyên về chuyện “thư giãn”. Tấm rèm ri đô hoa xanh chưa kịp khép lại thì hai cái đầu thò vào hỏi: “Anh ơi, hai vợ nhé”, một trong hai cô nháy mắt cười ý nhị. Tôi gật đầu: “Ô kê, hai em vào đi, anh đang mệt quá. Hai người đấm càng nhanh khỏe”. Cả hai cô gái cười khùng khục, “đấm gì mà đấm, bọn này đâu biết đấm”.
Sau vài cái vỗ bành bạch vào bụng, vào lưng tôi, một cô lấy điện thoại ra nhắn tin. Cô còn lại hỏi: “Em thư giãn cho anh nhé”. “Để hôm khác đi em. Hôm nay anh mệt và chỉ muốn đấm lưng. Các em yên tâm, anh bo đầy đủ”. Nghe tôi nói vậy, cả hai cô cùng cười.
Cách giường tôi chừng 1m là gã xe ôm đang thư giãn. Tiếng gã thở phì phò như kéo bễ… Tiếng một cô gái cấm cảu: “Dê như ma. Bo đi”.

Em vẫn chờ một phép màu

Nhờ “bo” thoáng nên tôi cũng có được số điện thoại của Hương, một trong hai cô gái đã đấm lưng cho tôi. Khoảng 22g ngày 8-7, tôi mời được Hương ra phố Bạch Mai uống cà phê và ăn đêm.
Hương kể: “Quê em ở Hòa Bình, gia đình vốn cũng có của ăn của để nhưng ngặt nỗi bố em chỉ quý con trai, còn con gái coi như đồ bỏ. Cứ mỗi lần uống rượu bố em lại say khướt và lôi các con gái ra hành hạ, chửi bới. Năm chị gái đầu em tròn 17 tuổi cũng là lúc chị ấy bỏ nhà đi theo bạn xuống Hà Nội làm ăn. Lúc đầu chị ấy nói với gia đình là đi làm ở nhà máy kẹo Hải Hà.
Mỗi lần chị gái em về quê là một ngày hội đối với em và cô em gái út. Chị cả mua cho chúng em đủ thứ, từ quần áo, giày dép đến son phấn… Cả hai đứa em đều mơ ước “lớn lên chúng em sẽ đi làm ở nhà máy kẹo như chị”. Mỗi lần nghe nói vậy, đôi mắt chị em lại đượm buồn”.
Phận những 'bông hoa đêm' đất Hà Thành
Ảnh minh họa.
Nhấp một ngụm trà, gạt giọt nước mắt đang lăn dài trên má, Hương kể tiếp: “Phải gần 2 năm sau em mới được một chị xóm bên cho biết, chị gái em không hề làm ở nhà máy bánh kẹo. Chị ấy làm ở một quán “tàu nhanh” ở thị trấn Xuân Mai, huyện Chương Mỹ. Lúc đầu em không tin nhưng xâu chuỗi lại những gì thay đổi ở chị gái em, em hiểu người ta không hề đặt điều. Lúc đầu em thấy việc làm của chị gái mình là nhục nhã nhưng rồi ngày ngày vẫn phải chịu sự đối xử bất công của ông bố nát rượu, em đã chủ động nhắn tin cho chị gái: “Hãy đưa em đi làm, cave cũng được. Em muốn thoát khỏi cuộc sống ở nhà”.
Ở Xuân Mai, nhờ có quan hệ của chị gái, em đã bán trinh được 8 triệu đồng cho một gã đàn ông hơn tuổi bố mình. Hôm đó, em đau đớn nhưng không thể khóc. Từ đó em trở thành con ca ve chuyên nghiệp, có ngày “đi khách” đến 15 lần mà cũng chỉ đủ tiền quần áo, phấn son và những ván tá lả thâu đêm. Nhờ một khách quen giới thiệu, em về Tam Trinh làm gần 1 năm nay. Giờ em đã 20 tuổi. Có nhiều người hỏi em “sao không làm nghề khác”? Em biết làm gì đây khi cánh cửa gia đình gần như đã khép lại. Tương lai ư? Còn kinh khủng hơn nhiều. Một đàn chị bảo em: Đã bước vào nghề này thì không thoát được ra đâu em ạ. Tự mình “trói” mình thôi”.
Nén tiếng thở dài, Hương nói tiếp: “Đúng vậy anh ạ. Dù nghề cave có tủi nhục cũng còn hơn về quê cày cấy rồi lấy phải một thằng chồng đánh vợ như đập đất. Em sẽ vẫn làm nghề này và mong vận may sẽ đến với mình. Có thể lắm chứ, như con Hà ở Thái Nguyên chẳng hạn, nó lấy được một anh kỹ sư hẳn hoi…”.

Nhộn nhịp những khu chợ… thư giãn

10g ngày 9-7, PV có cuộc khảo sát các “khu phố sung sướng” hay còn gọi là chợ thư giãn ở Hà Nội. Được biết đến như một phố “đèn đỏ” ở Thái Lan nhưng vào gần trưa, phố Phan Đăng Lưu, Yên Viên, Gia Lâm yên ắng đến lạ. Không có những cô gái áo xanh áo đỏ, áo bé chỉ bằng bàn tay, mặt bự son phấn đứng ngồi trước các cửa quán vẫy khách. Tạt vào một quán cà phê ven đường gợi chuyện, chị chủ quán nói: “Bọn bướm đêm ấy làm khuya lắm. Có khi 3-4g đêm mới ngủ nên dậy rất muộn. Sớm cũng phải qua trưa bọn nó mới đón khách”. Theo chị chủ quán, trên phố Phan Đăng Lưu này có đến hàng chục điểm “cà phê thư giãn”, “tẩm quất thư giãn” với đội quân váy ngắn, chân dài lên tới cả trăm người… “Về hình thức, ở khu vực này không có chuyện bán dâm tại quán. Nhưng, nếu không bán dâm thì chúng nó ăn cám. Nếu muốn tới Z, khách hàng phải tự thỏa thuận với ca ve về giá cả, thời gian và địa điểm. Sau đó, cavephải báo cáo chủ quán hoặc quản lý. Nếu không có nghi ngờ, ca ve sẽ được “đi khách”. Một số chủ quán bắt ca ve ký vào tờ giấy “xin ra ngoài có việc riêng, nếu có gì xảy ra, chủ quán không liên quan”. Giá chung ở đây là 300.000 đồng một “cuốc” tàu nhanh. Tàu chậm hoặc qua đêm khoảng “1 củ” (1 triệu đồng). Nếu chỉ thư giãn, anh chỉ cần bỏ ra hơn 100.000 đồng, sẽ có một cô gái và một món đồ uống. Hôm nào anh đến vào buổi tối ấy, ở phố này nhộn nhịp lắm, toàn người đẹp” – chị chủ quán nói thêm.
Tôi vờ hỏi: “Tàu nhanh, tàu chậm thì rõ rồi nhưng thư giãn là thế nào mà mất đến hơn trăm ngàn đồng?”. Chị chủ cười tủm tỉm: “Anh cứ cầm tinh con giả vờ. Vào đó cho biết. Thế mà có người nghiện đấy anh ạ. Hôm trước có đứa nhân viên thư giãn ra đây uống nước kể có cụ đã vào tuổi xưa nay hiếm nhưng vẫn đều đặn tháng hai lần đến quán. Nó bảo, nếu nhân viên nào không mặc váy, nhất định cụ không “ngồi”. Đúng là ăn lắm rửng mỡ”.
Phận những 'bông hoa đêm' đất Hà Thành
Rời con phố nổi tiếng về “công nghệ” sung sướng gần con sông Đuống, tôi về đường Kim Giang, quận Thanh Xuân. Chỉ khoảng vài trăm mét từ đường Nguyễn Trãi rẽ vào, đường Kim Giang có đến hơn chục quán “gội đầu thư giãn”, “tẩm quất thư giãn”, bị dân chơi Hà thành gán cho cái tên “phố thổi”. Dù mới đầu giờ chiều nhưng một số quán đã đầy xe máy đỗ trước cửa. Một số xe quay BKS vào trong. Một số xe bị che BKS bằng khăn mặt.
Vừa đỗ xe máy trước cửa một quán có tấm biển “thư giãn” màu hồng, ông chủ đã đon đả: “Mời anh vào. Để em quay đuôi xe vào trong giúp anh”. Tôi nói: “Ừ, chú chu đáo đấy. Vợ anh mà nhìn thấy xe của anh ở đây thì anh chỉ còn cách phi xuống sông Tô Lịch”. Gần chục cô gái kéo đến đứng trước mặt tôi. Tay chủ quán bảo: “Đấy, anh chọn đi. Thích em nào cũng được. Em tuyển toàn các em chân dài, da trắng. Riêng kỹ thuật thì miễn bàn, quán em là nhất. Được đào tạo mà”(?!)

Chị em dạy lẫn nhau ấy mà…

Tôi chấp nhận nằm thư giãn hai ca để tâm sự với một nhân viên tên Thanh ở Bắc Giang. Lân la làm thân một lúc, tôi gợi chuyện về cái gọi là “kỹ thuật cao” mà tay chủ quán vừa giới thiệu. Thanh cười khoái chí: “Kỹ thuật gì đâu anh. Chị em dạy lẫn nhau ấy mà. Ai có bí quyết gì thì dạy cho người khác. Mấy buổi đầu em xấu hổ lắm nhưng rồi cũng quen. Có lần gặp phải lão vừa dê vừa thô bạo, em nôn ra mật xanh mật vàng”.
Rồi ả ca ve ngồi kể vanh vách những “kỹ thuật” làm cho đàn ông sung sướng. Kể về những “tai nạn” trong nghề. Về những thú vui quái đản và bệnh hoạn của một số gã đàn ông… Vốn đã biết câu “không nghe ca ve kể chuyện” nhưng câu chuyện của Thanh làm tôi phải suy nghĩ về những người đàn ông đến đây, những kẻ coi tiền là thứ vũ khí, sẵn sàng bán rẻ và chà đạp lên danh dự và nhân phẩm của chính mình và của người khác khi cần thiết. Thanh kể: “Có một gã đàn ông hơn 50 tuổi, rất hay đến khu phố này để mua vui. Gã không là khách quen của ai cả vì gã muốn “gặp” mỗi nhân viên một lần cho mới. Gã bo thoáng nhưng không nhân viên nào muốn làm cho gã vì gã quá bệnh hoạn. Làm cho gã xong đứa nào cũng mệt nhoài. Có đứa nhân viên mới, gặp gã chỉ một lần đã chạy mất dép, bỏ cả quần áo ở cửa hàng… Cách đây vài tháng, một đứa ở quán bên phát hiện ra gã làm ở một Cty thương mại gì đó to lắm. Nó bảo khi gã bước xuống ô tô, mấy người khúm núm “Chào sếp”. Không biết vợ con, nhân viên của gã biết gã đã làm gì ở những quán thư giãn thế này sẽ nghĩ gì nhỉ?”.
Câu chuyện của Thanh còn để lộ một thông tin khiến không ít người đọc bài viết này sẽ phải lo sợ nếu đã từng sung sướng ở các quán thư giãn, mát xa. Thanh kể: “Chúng em rất thích xem phim “mát”. Thỉnh thoảng lại lấy ĐT quay lại cảnh khách đang “phiêu” hoặc đang ngủ sau khi thư giãn”.
Một tay xe ôm ở khu vực Bưu điện Hà Đông cho biết: “Hiện ở Hà Nội chỉ còn một nơi duy nhất cho “mì ăn liền” mà không cần phải uống cà phê hay gội đầu thư giãn. Nếu ông muốn tôi sẽ đưa đi. Ông yên tâm, không phải lên Cố Thổ trên Xuân Mai đâu, gần đây thôi”. Vốn được nghe nói chắc như đinh đóng cột rằng ở Hà Nội bây giờ không nơi nào dám kinh doanh dịch vụ “mì ăn liền”, tôi đồng ý ngồi lên con Wave Tàu của gã xe ôm khả nghi.
Lúc đó là 21g. Con Wave cũ kỹ, già nua lao về hướng đi Hòa Bình. Đến khu vực ngã ba Ba La, quận Hà Đông, chiếc xe rẽ trái rồi lao vào một quán cà phê có tên N L. Trong ánh đèn mờ nhạt màu hồng đầy khêu gợi, 3 cô gái ăn mặc cũn cỡn đang ngồi xem ti vi và bói bài tây. Một cô đứng lên, kéo cổ áo xuống thấp hơn và nói như đúng rồi: “Chồng đi đâu mà mất mặt dài thế. Khiếp, nhớ ơi là nhớ. Hôm nay đi với vợ nhé”(?!)
Phận những 'bông hoa đêm' đất Hà Thành
Ảnh minh họa.
Tôi hỏi tay chủ quán: “Bao nhiêu một cuốc ông ơi”. Có lẽ vừa nhậu xong nên mặt tay chủ vẫn đỏ như gà chọi, hắn nói như bị đầy lưỡi: “Ở đây em chỉ bán cà phê. Nếu anh muốn thì cứ nói với em ấy, các em ấy vừa đến uống cà phê thôi chứ quán em không nuôi nhân viên”. Cái gọi là quán cà phê này trông giống như căn nhà bị bỏ hoang, cũ kỹ, cáu bẩn và nhơ nhuốc… Cô gái tên Thúy túm tay tôi vừa kéo, vừa lắc: “Đi thôi anh. Nhanh lên, em đang…”. Ghé vào tai tôi, cô gái nói nhỏ: “2 lít thôi anh. Tiền phòng anh lo nhé”. Những cô gái khác cười ré lên hưởng ứng. Tay xe ôm vừa rít thuốc vừa nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Bãi đáp là một nhà nghỉ nhếch nhác cách quán cà phê không xa. Bà chủ nhà nghỉ chả thèm nhìn khách, nói oang oang: “Tầng hai nhé, phòng nào trống thì vào”. Khác với những nhà nghỉ để “nghỉ”, nhà nghỉ này khách không được mượn điều khiển ti vi, điều khiển điều hòa. Thậm chí, chủ quán không thèm hỏi khách có mua nước uống hay không. Cũng phải thôi, khi đã vào đây với món “hàng” biết nói, biết cười, mấy khách đâu còn quan tâm đến những vấn đề đó nữa. Điều họ quan tâm nhất là chiếc giường…
Trong lúc cô gái xối nước ào ào trong nhà tắm, tôi lấy số máy Vinaphone bấm cho số máy MobiFone của tôi rồi tự “bắt máy”: “A lô, ông Hùng à. Đang bận tí nhé. Sao, tai nạn à, ở đâu? Được rồi, tôi qua ngay”. Thúy õng ẹo: “Anh đi ngay à. Em không chịu đâu. Em bắt đền anh đấy”. Ấn vào tay cô gái tờ 100.000 đồng, tôi giả vờ vội vàng dắt xe rời khỏi nhà nghỉ…

Em tự quay lại…

Qua một tay anh chị ở quận Hà Đông, tôi gặp lại cô gái đã “đi” với mình mấy hôm trước. Cô gái tên thật là G. ở huyện Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên. Tất nhiên, tên và địa chỉ G. khai ở nơi cô làm chỉ là giả. G. nói: “Sơ yếu lí lịch bọn em thuê người ta làm, mất 500.000 đồng một bộ. Mất ít tiền nhưng an toàn”. Cô gái cười: “Nếu không may anh là CA bắt em rồi đưa tên họ em lên báo chí thì em cũng đỡ xấu hổ với gia đình ở quê”?!
G. kể lại, năm 2008, trong lúc đi cắt cỏ cho bò cô quen với một người phụ nữ ở thị trấn Phổ Yên có trang trại gần khu vực nhà cô. Sau khi lân la làm quen, người phụ nữ tên Hà nói với G: “Em đẹp thế này mà chấp nhận chôn vùi tuổi xuân ở quê nghèo ư? Chị có rất nhiều mối quan hệ dưới TP Hạ Long, nếu em muốn đổi đời chị sẽ giúp em tìm một công việc nhàn hạ dưới đó.
Em đừng nghĩ chị lừa em. Gặp em chị thấy quí nên giúp, chị cũng không mất gì. Biết đâu sau này em lấy được một đại gia nào đó thì chị lại được nhờ”. Hà nói với G. là sẽ xin cho cô vào làm ở một Cty chuyên về du lịch, lương 3 triệu đồng/tháng và sẽ được cơ quan cho đi học thêm vào buổi tối. Tin lời Hà, G. nói dối bố mẹ đi Sơn Tây thăm bạn rồi theo Hà bắt xe khách về Quảng Ninh. Lúc đó G. vừa tròn 18 tuổi.
G. nói tiếp: “Chiếc ô tô không dừng lại ở Hạ Long mà chạy thẳng xuống TP Móng Cái. Tại đây, em bị mụ Hà bán tống vào một nhà chứa bên bờ sông Ka Long với giá 8 triệu đồng. Hôm đầu tiên đến TP vùng biên này cũng là ngày em bị mất đời con gái với chính tay chủ nhà chứa to như bò mộng. Uất ức và đau đớn, em gào khóc suốt đêm… Những ngày sau đó, em được một người đàn bà ném cho một bộ váy và bắt em tiếp khách. Có ngày em phải tiếp đến hơn chục gã. Nhiều đêm em không ngủ và nung nấu một ý chí trả thù người đàn bà đã hủy hoại cuộc đời mình.
Đầu năm 2009, nhờ một người khách quen giúp đỡ, em trốn được về quê và tố cáo Hà với cơ quan CA tỉnh Thái Nguyên. Hà bị bắt, bị kết án tù. Mối thù em đã trả nhưng em rơi vào trạng thái cô đơn kinh khủng, Không ai chơi với em nữa vì mỗi khi ra đường họ đều chỉ chỏ và nói với nhau “nó đi làm bớp ở Quảng Ninh đấy”. Em bị trầm cảm…”.
Theo lời G. đến cuối năm 2009, vì buồn, vì không chịu nổi sự nghèo khó ở quê, chính cô đã tự bắt xe khách trở lại Móng Cái, nơi trước đây cô từng ao ước thoát ra bằng mọi giá…
Tay giang hồ ở Hà Đông, người đã kết nối tôi với G. nói thế này: “Tôi chơi với mấy thằng chăn dắt cả chục năm nay và từng chứng kiến rất nhiều trường hợp như con G. Bị lừa đi làm gái tưởng là khổ, thoát ra được về nhà còn khổ hơn. Khổ vì nghèo, khổ vì bị hắt hủi… Thế là tự mình lừa mình, lại quay lại. Cũng phải thôi, sướng quen rồi, khổ sao chịu được”.
Cách nói của gã này nghe có vẻ tàn nhẫn, xót xa nhưng ngẫm ra lại là sự thật. Một sự thật đau lòng đối với những cô gái không muốn vất vả nhưng muốn ăn ngon, mặc đẹp…
Theo Phụ Nữ Online
Chia sẻ tâm sự, kinh nghiệm của bạn về cuộc sống tình yêu, hôn nhân và gia đình tại đây.
Xem thêm: 

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Lật tẩy bản chất thực sự của 12 cung Hoàng Đạo