Chồng soái ca dỗ dành khi vợ khóc vì... còn nặng lòng với người cũ
Tin liên quan
Tôi và P yêu nhau những năm đầu đại học. Ngày ấy, chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau. Anh và tôi đã có khoảng thời gian gần 3 năm gắn bó. Những rung động và kỷ niệm của mối tình đầu thiêng liêng đến nỗi, sau khi anh quyết định đi du học ở Đức, tôi gần như trở thành cái xác không hồn, chỉ biết đắm chìm trong đau khổ, cô đơn và day dứt... Năm ấy tôi 27 tuổi. Giữa việc ở lại Việt Nam, cho tôi một danh phận và đi xa, anh chọn Đức, chọn đổi đời và chọn rời xa tôi.
Tôi ủng hộ anh nhưng trong lòng đầy chua xót. Tôi biết đại bàng thì phải sải cánh bay xa, nếu tôi cố giữ anh lại bên mình, thì cả tôi và anh sau này sẽ đầy hối hận. Tôi cũng biết để anh rời xa là mất anh mãi mãi, nhưng tôi không thể ích kỷ, tình yêu của tôi không đủ lớn để ôm trọn lấy anh.
Trước ngày tiễn anh ra sân bay, tôi và anh đã thức trắng đêm bên nhau. Chỉ để ôm, hôn, khóc lóc, trao cho nhau những đắm say mà dù có cố gắng bù đắp bao nhiêu cũng không bao giờ là đủ... Sáng hôm sau anh vẫn phải bước chân lên máy bay, mang theo tương lai của anh, thanh xuân và trái tim trọn vẹn yêu thương của tôi, đi xa mãi...
Chúng tôi không nói lời chia tay, chẳng thể nào nói ra cùng nhau nhưng trong lòng ai cũng hiểu một điều: Anh đi xa không hẹn ngày về, cũng có nghĩa là tôi hãy biết tự lo cho cuộc sống của mình, anh không thể giam cầm tuổi xuân của tôi mãi.
Tôi quyết định nghỉ việc, dùng hết số tiền tiết kiệm được để đi du lịch. Việc ở lại thành phố nơi đâu đâu cũng là hình bóng anh khiến tôi không thể chịu đựng được. Anh sang đến nơi, báo tin đã hạ cánh an toàn, cũng là lúc tôi tắt hẳn mọi liên lạc với anh, lên đường, đến những nơi vô định. Tôi quyết định chọn sự im lặng để một mình, hoang hoải gặm nhấm nỗi nhớ anh. So với việc duy trì sự quan tâm mà trong lòng biết rõ sẽ phai nhạt dần theo năm tháng, tôi chọn cắt đứt mọi thứ về anh.
Suốt hai tháng trời, tôi đi du lịch đến những nơi mà tôi dự định sẽ còn lâu nữa mới tới. Ở chán tôi lại đi. Tôi viết nhật ký mỗi lúc nhớ anh, tuyệt nhiên không cho mình rơi nước mắt. Rồi tôi cũng nhận ra một điều: dù có chạy trốn đi đâu, nỗi nhớ anh vẫn thường trực nơi tôi, không cách nào xóa nhòa, tôi càng muốn quên thì nỗi nhớ ấy càng dâng lên đầy ngập.
Tôi trở về thành phố, trở về căn phòng trọ cũ. Bắt đầu tìm một công việc mới, cắt tóc mới, mua những bộ đồ mới... Tôi sẽ phải tập quen với cuộc sống mới - cuộc sống không có anh. Tôi muốn sau này gặp lại, mình phải thật cao ngạo trước anh.
Hai năm sau, tôi gặp và kết hôn với chồng tôi bây giờ. Anh có lẽ là những thứ khiến tôi thấy cần và đủ ở tuổi 29: Một người trưởng thành, một bờ vai đủ chắc chắn để che chở, anh chiều chuộng, và hiểu tôi. Đó không phải là thứ tình yêu ồn ào của tuổi trẻ, nó âm thầm mà sâu sắc. Anh mang đến cho tôi thứ tình cảm ấm áp của gia đình, tình thân, tình yêu nồng nàn, êm ái. Với tôi, có lẽ anh là bến đỗ sau tất cả những mệt nhoài của tuổi trẻ.
Tôi dần quên đi mối tình đã qua và bị cuốn vào cuộc sống hôn nhân bận rộn. Cho đến một ngày đẹp trời, sau gần 7 năm không liên lạc, không tin tức, tôi bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của mối tình đầu, anh nói vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của tôi thông qua những người bạn chung, anh mừng cho tôi và báo tin sắp về nước lấy vợ, muốn mời tôi đến dự. Buông điện thoại, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt...
Tôi đến dự đám cưới của anh. Nhìn thấy anh sánh bước bên người phụ nữ khác, cổ họng tôi cứ nghẹn ứ lại. Tôi cố ngăn không cho mình rơi nước mắt. Cũng không đủ can đảm để bước đến chào anh, tôi quay đi bước vội ra khỏi khán phòng. Trở về nhà, tôi đóng cửa, ngồi phịch xuống giường. Đầu óc tôi trống rỗng, quay cuồng...
Những đau khổ một thời tôi đã từng trải qua tưởng như đã phủi bụi thời gian bỗng nhiên ập tới, những giọt nước mắt thi nhau trào xuống. Cảm giác của tôi thật khó diễn tả, có thể là tủi thân, cũng có thể là ấm ức, không đành lòng, là tiếc nuối, hờn trách, day dứt... tôi không rõ nữa, chỉ biết mình cứ òa lên khóc như một đứa trẻ.
Chồng tôi nghe thấy tiếng khóc liền chạy lại, anh ngạc nhiên đưa mắt nhìn tôi hỏi có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng tôi không thể mở lời... cứ tức tưởi khóc ngày một to hơn. Anh ôm chặt lấy tôi vỗ về "có anh ở đây rồi, có anh ở đây rồi...". Tôi nói trong nước mắt "em vừa đi dự đám cưới P về anh à..." Chồng tôi mất 1 giây để hiểu ra mọi chuyện, nhưng thay bằng ghen tuông, anh vẫn ra sức dỗ dành, an ủi tôi "anh hiểu rồi, vợ ngoan, có anh ở đây rồi... anh yêu em...".
Tôi khóc một trận thỏa thuê xong ngủ quên trong vòng tay chồng. Sáng tỉnh dậy, anh đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi và đi làm như mọi khi. Tôi mở tin nhắn của chồng, anh nói anh hiểu cảm giác tôi phải trải qua là không dễ chịu gì, nhưng việc ấy là lẽ thường ở cuộc sống. Anh không ghen tuông, không giận dỗi với quá khứ của tôi, anh sẽ bù đắp cho những tổn thương của tôi, anh muốn tôi hãy cùng anh vun vén cho mái ấm nhỏ cùng nhau, và mong tôi sẽ sớm cân bằng tâm lý trở lại.
Có lẽ tôi là người phụ nữ may mắn nhất đời này khi có được người chồng hiểu và yêu mình đến vậy. Cũng vì thế, sau những phút giây yếu lòng, tôi càng trân trọng người đàn ông của đời mình hơn tất cả mọi thứ trên đời...
An Yên
Ảnh minh họa
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất