Ai nói có chồng đảm đang như tôi là sướng?
Tin liên quan
Tôi năm nay 27 tuổi, đã kết hôn được gần 2 năm. Và có thể nói ai ai nhìn vào cũng thấy tôi là người hạnh phúc, vì có được người chồng "chuẩn mười". Anh là trưởng phòng của một công ty xuất nhập khẩu, hơn tôi 3 tuổi, và được đánh giá là người thành đạt.
Tôi quen chồng được 3 tháng thì cưới do bạn bè mối lái. Đa số những người biết tôi thì nói tôi vội vàng, còn bản thân tôi và bố mẹ đẻ lại thấy thế là đủ. Bởi tôi luôn nghĩ, nếu hiểu rành quá về nhau thì cuộc sống sau này còn gì thú vị để khám phá?
Sau khi cưới nhau, chúng tôi được ở riêng ngay và được hưởng cuộc sống của vợ chồng son đúng nghĩa. Nhưng hạnh phúc vui vẻ đâu chẳng thấy, nhiều khi tôi thấy áp lực, mệt mỏi quá!
Lúc đầu tôi cũng thích thú nhiều lắm, vì hiếm ai có được người chồng đảm đang như mình. Ảnh minh họa
Chồng tôi từ bé đã sống tự lập, đảm nhiệm vai trò chăm sóc hai em và dọn dẹp nhà cửa vì bố mẹ chồng tôi làm kinh doanh, thường xuyên đi xa. Nói không ngoa chứ những công việc giặt giũ, cơm nước, dọn dẹp, chồng tôi làm "như lau như li", chẳng nề hà gì.Tôi vẫn đùa và trêu chồng là “trai đảm” và nực cười là, mọi công việc trong nhà, chồng đều tranh làm với tôi.
Mới đầu, tôi lấy làm thích thú lắm, bởi hiếm có ai kiếm được người chồng sẵn sàng đưa vai gánh vác việc nhà với vợ như vậy. Nhưng càng về sau, tôi thấy, sự đảm đang của anh là quá đà, đôi khi gây cho tôi không ít phiền toái.
Chồng tôi luôn luôn nêu cao khẩu hiệu phải ăn đồ tươi, ngon nên hàng ngày, cứ 5 giờ sáng là anh lại lôi xe đạp ra vừa thể dục, vừa đi chợ đầu mối mua thực phẩm cho cả ngày. Anh nói phải đi chợ sớm mới kiếm được đồ tươi, ngon và đặc biệt là rẻ hơn nhiều so với chợ cóc gần nhà.
Đã thế, sau khi đi thể dục, đi chợ, chồng tôi lại hì hụi nấu nướng bữa sáng, 7 giờ tôi tỉnh dậy mọi thứ đã sẵn sàng. Quần áo trong máy giặt đã phơi, nhà cửa cũng lau dọn cẩn thận. Tôi chỉ việc ăn và đi làm mà thôi.
Chồng lúc nào cũng tất bật, luôn tay với công việc nhà. Ảnh minh họa.
Buổi chiều cũng vậy, vì chồng tôi làm công ty gần nhà, nên anh về sớm hơn tôi. Cứ về đến nhà là anh tranh thủ chạy xuống bếp đặt ngay nồi cơm rồi mới đi thay quần áo và làm gì thì làm. Chồng tôi sẽ vừa nấu cơm, vừa dọn dẹp nhà cửa, thu dọn quần áo khô. Rồi tranh thủ lúc đợi nồi canh, nồi cá chín, anh lại mang quần áo ra gấp gọn gàng. Bỏ ngay ngắn, gọn ghẽ vào từng ngăn tủ nhất định.
Thường thì tôi về nhà sau chồng tầm 1 tiếng, vì cơ quan tôi cách nhà gần 20km, mà đường Hà Nội thì giờ tan tầm tắc thế nào mọi người biết rồi đấy. Gần như ngày nào tôi về nhà chồng cũng niềm nở đón, rồi lại cơm nước dâng tận miệng.
Đến khi ăn xong, tôi bưng mâm đi rửa bát thì anh cũng tranh, chẳng để tôi đụng tay vào. Nhiều lúc, tôi cảm giác, nếu không được làm việc nhà, chồng tôi sẽ ngứa ngáy tay chân, khó chịu bức bối trong người vậy. Tôi mà nhất nhất đòi rửa bát, thì anh cáu gắt “đã nói để đó lại còn...".
Dẫu biết, chồng tôi làm việc như một thói quen, nhưng nhiều lúc tôi thấy nể, góp ý, thậm chí là xin được làm việc nhà thì anh cười nhăn nhở “kệ, để anh làm, anh quen rồi”.
Cứ như thể, không được làm anh không chịu được vậy. Ảnh minh họa.
Thấy chồng cứ liên tục chạy đi chạy lại, làm hết việc này đến việc khác, thì tôi cũng không thể mặt dày, ngồi chơi được. Thành ra, anh quét nhà, tôi phải lau nhà, anh rửa bát thì tôi phải lau bàn, anh giặt quần áo thì tôi cũng phải biết điều, mang khăn lau đi giặt. Vợ chồng tôi lúc nào cũng như một cái máy, từ khi đi làm về đến gần 9 giờ đêm mới nghỉ ngơi.
Có những hôm, tôi mệt trong người, muốn nằm nghỉ nhưng thấy chồng làm quần quật, cũng chẳng dám vào phòng nằm, vì sợ nhỡ đang ngủ, mẹ chồng hay ai đó sang chơi lại dị nghị.
Hơn một năm sống cùng anh, tôi đã chịu không ít phiền toái từ sự chăm chỉ của chồng. Nhiều lần mẹ chồng sang chơi, thấy con trai lúc nào cũng luôn tay, luôn chân, mồ hôi nhễ nhại. Giành với vợ những việc vụn vặt như rửa bát, quét nhà thì không ưng lòng.
Hay nhà có cỗ bàn, anh không bao giờ cho tôi vào bếp, vì lý do sợ tôi làm không hợp khẩu vị mọi người. Và vô hình dung, sự việc diễn ra nhiều lần như vậy thì nhà chồng sẽ quy kết tôi là lười, là ỉ lại vào chồng. Hơn một lần, chị gái của anh đã gặp riêng, góp ý với tôi về việc ỉ lại cho chồng rồi.
Hay tôi cứ mặc kệ để anh làm mọi việc, còn mình ngồi chơi hưởng thụ nhỉ? Ảnh minh họa
Tôi cũng nói với anh nhiều lần, nhưng anh cứ gạt đi nói “việc nhà cứ để anh lo, em có làm anh cũng không hài lòng đâu”. Thậm chí tôi cáu gắt, “vậy em cứ như cục thịt, chẳng được làm gì, chẳng vận động gì sao?” Thì chồng lại đẩy nhanh tiến độ công việc, để tối có thời gian đưa tôi đi dạo…
Tôi có phàn nàn với bạn bè chuyện này, thì ai cũng nói tôi dại, cứ để anh làm cho nhàn thân. Nhưng thâm tâm tôi thấy buồn quá, cứ như thể anh không xem tôi là phụ nữ vậy. Mà phụ nữ, không được nội trợ, không được chăm sóc chồng con, nhà cửa thì với tôi e là chưa làm đúng vai trò.
Tôi đã nài nỉ, thậm chí xin anh nhường việc nhà cho tôi làm, nhưng chỉ được 1, 2 hôm lại đâu vào đấy. Tôi chẳng còn được làm đúng vai trò, trách nhiệm của mình. Tôi biết phải làm gì cho anh thay đổi nhỉ, hay cứ chấp nhận số phận mà hát vang bài ca: "Em cứ ngồi ngắm hoa/ em cứ ca cứ hát/ anh sẽ lo rửa bát/ anh sẽ lo quét nhà…" mọi người nhỉ?
Như Mai
Ảnh sưu tầm
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất