Gái già văn phòng phải lòng trai đã ly hôn!

2015-07-24 18:57
- Bỗng nhiên, tôi thấy mình tơ tưởng anh ta. Đó là người đàn ông mới đến công ty này. Anh ta hơn tôi hoảng 10 tuổi, cao và chững chạc, đã ly hôn và nuôi con gái.
Lần đầu tiên gặp anh ta ở cửa phòng làm việc, khi người phụ trách nhân sự đưa anh ta đi giới thiệu khắp các phòng làm việc, tôi hoan toàn không có ấn tượng gì. Cũng giống như rất nhiều những người phụ nữ khác, tôi đang sống vui vẻ với chồng và con gái. Tôi thấy chồng tôi không hoàn hảo, rất nhiều lần vợ chồng tôi cãi cọ, có những khi tôi cảm thấy bực bội đến nỗi muốn hét vào mặt chồng để thách thức ly hôn, nhưng tất nhiên sự thực là tôi vẫn còn yêu chồng tôi hơn tất cả mọi điều, và từ khi kết hôn đến giờ, tôi chưa từng mảy may có ấn tượng nam nữ nào với một người đàn ông nào khác, ngoài chồng. Vậy mà chỉ sau một câu nói của anh ta, khi anh ta add friend với tôi qua facebook, inbox vu vơ khen tôi “tinh tế”, tôi đã thay đổi hoan toàn cảm giác về anh ta.
Gái già văn phòng phải lòng trai đã ly hôn!
Và dần dần, nỗi nhớ nhung cứ ngày một lớn. Thay vì cảm thấy anh ta rất bình thường, tôi bắt đầu lặng thầm quan sát. Hóa ra là anh ta cũng rất có duyên. Hóa ra là phía sau bộ quần áo văn phòng kín đáo, anh ta có thân hình cơ bắp, săn chắc với làn da nâu. Hóa ra là sau vẻ lặng lẽ, im lìm, anh ta cũng giống tôi, thích đọc thơ, ưa sử dụng ngôn ngữ trên blog cá nhân như một trò chơi thú vị. Hóa ra là anh ta cũng đánh giá cao tôi khá cao, anh ta khen tôi cá tính, khen tôi tinh tế, khen tôi sắc sảo. Hóa ra là anh ta biết về tôi nhiều hơn những người xung quanh biết về. Trong đó, có cả những điều mà chồng tôi chẳng bao giờ bận tâm. Tôi nghĩ đến anh ta nhiều khủng khiếp. Luôn tự hỏi anh ta đang làm gì. Mỗi ngày đến công ty, từ cái váy, cái áo đến màu son của tôi đều là để mong chờ anh ta quan sát, để dành cho tôi một nụ cười kín đáo, một cái liếc rất tình, vài lời inbox nghe ngọt lịm. Tôi nhận ra là mình thật sự muốn hẹn hò….
Và anh ta hiểu ý tôi cũng không có gì chậm trễ. Buổi cafe đầu tiên của chúng tôi diễn ra ở tầng 5 của một khách sạn rất đẹp, có view rất tuyệt, trông ra hồ nước. Tôi đã phô bày cho anh ta thấy tất cả sự hoạt ngôn của mình. Tôi lựa chọn cẩn trọng từng từ ngữ, nhẹ nhàng vẩy từng lọn tóc, khéo léo búng từng ngón tay, tình tứ trong từng lần ngước mắt. Tôi nghĩ, có nằm mơ, chồng tôi cũng không nhận được điều này từ tôi. Vì mấy năm nay rồi, đa số tôi đều nói với chồng những lời chỏng lỏn, để chồng chứng kiến tóc tai rối bù và những móng tay cắt cụt. Anh ta thì khỏi nói, anh cũng chứng tỏ là người điềm đạm và lịch lãm. Anh nghe như dành cả tâm trí cho tôi, anh cười hưởng ứng theo tôi, như thể cả trái tim để dành cho những lời tôi nói. Tôi đã phải kiềm chế đến run rẩy toàn thân để không ngã vào vòng tay anh, khi chia tay nhau, để cứng cỏi ra về. Tôi không biết tôi đang làm gì, nhưng tôi bị u mê mất rồi.
Cô bạn thân của tôi nhảy lên như một bà đồng khi nghe tôi kể về những gì đang có giữa tôi và anh ta. “Rồi cậu sẽ ngoại tình sao?”. Cô ta trợn mắt! Làm sao tôi dám trả lời câu hỏi ấy, nhưng nỗi mê man trong tâm trí tôi, bây giờ nó hiện rõ lên rồi.
Chồng tôi cảm thấy tôi có gì khang khác. Tôi cũng tự thấy mình lãng mạn hơn, ngây ngô hơn, ưa những cử chỉ dịu dàng hơn, nhưng ánh mắt của tôi như có gì lảng tránh chồng tôi. Anh không hỏi gì, nhưng chẳng biết anh đùa hay thật, sau lúc chúng tôi gần gũi nhau, anh bảo “cứ như là em đang có bồ”.
Chồng tôi đi công tác một tuần, chỉ có tôi và con gái ở nhà. Tôi nói với bố mẹ đẻ rằng tôi cần phải dọn và nhờ thợ đến sơn lại cánh cửa nên muốn gửi con bé con nhà tôi cho ông bà trông giúp. Tất nhiên là bố tôi chưa bao giờ từ chối điều này. Ngay khi chồng tôi đi taxi ra sân bay, tôi đã nghĩ đến bữa tối lãng mạn của tôi và anh ta, trong một căn phòng đẹp. Rồi có thể chúng tôi sẽ chúc nhau vài ly, sẽ hơi lâng lâng trong men rượu, ừ thì có thể men tình. Tôi đồng ý rồi, cứ để cho cảm xúc kéo tôi, tự nhiên đi. Mọi thứ diễn ra đúng là rất nhanh, nhưng mặc kệ thôi, tôi thì không thể nghĩ được điều gì nữa. Anh ta như có một bàn tay thần kỳ, “bóc trần” hết cái bản năng đàn bà mơ mộng của tôi.
Đêm ấy, tôi soạn sẵn bộ quần áo đẹp, xếp thêm một bộ đồ sexy nữa vào cốp xe. Dự định sẽ nhắn cho anh ấy cái tin nóng bóng, rủ nhau cùng ăn tối, tôi sẽ thay đồ thật nhanh, mà không cần phải về nhà... 
Không hiểu sao, tôi bước vào phòng làm việc của anh ta 2 lần, mà anh ta chỉ nhìn lướt qua tôi một cách xã giao! Bực mình! Hôm nay, tôi đã làm cho mọi người đều phải cất lời khen cơ mà. Ai cũng ngạc nhiên, sao tôi không mặc đẹp, không trang điểm đẹp như thế này vào tất cả mọi ngày? Con bé cùng phòng còn hét lên, trời ơi, chị muốn làm đàn ông công ty này ngất lịm hết à?
Nhưng duy nhất anh ta không hề động tĩnh gì! Tôi vội vàng kiếm mấy món ăn tôi nấu, chụp ảnh để sẵn trong điện thoại, giờ đăng lên facebook, với cái captione kiểu rất vu vơ “lâu rồi không nấu món này”. Tôi hi vọng anh ta sẽ lại khen tôi tinh tế và khéo léo. Vậy mà đến giữa buổi chiều vẫn không thấy gì. Tôi thực sự sốt ruột và có phần bực bội. Không phải là anh ta đã rất nhiều lần tỏ ý muốn hẹn hò với tôi đấy chứ? Được, thử chủ động xem sao. Biết đâu anh ấy thấy tôi làm ra vẻ kiểu kỳ nên không dám mở lời. 
Gái già văn phòng phải lòng trai đã ly hôn!
Tôi đành inbox “Hi”. Anh ta lạnh nhạt: “Hi”. “Hôm nay em chỉ ở nhà có một mình thôi, hay là anh đi cafe cùng em cho vui?”. “Anh có tí việc, hôm khác nhé!”… Tôi buông thõng ngón tay xuống mặt bàn, trán toát mồ hôi. Xấu hổ, bẽ bàng, giận dỗi và hụt hẫng! Tôi dựa vào lưng ghế, mắt nhìn lơ mơ trần nhà, tự hỏi mình vừa làm điều đáng xấu hổ gì thế hả ông trời! 
Con bé cùng phòng hôm nay, không hiểu sao nó hí hoáy laptop rồi cười tủm tỉm cái gì từ sáng? Nhưng vì mải nghĩ đến anh ta nên tôi chẳng bận tâm. Giờ mới thấy nó có gì khang khác. Cái áo cũng trễ nải hơn mọi ngày. Tôi lấy cớ đứng lên rót nước lọc, đi qua màn hình, thấy cái nick facebook của anh ta đang sáng nhấp nháy trên màn hình của nó. Hai người họ nói chuyện hào hứng đến mức tiếng “bủm bủm” liên hồi. Tôi giả vờ hắng giọng, e hèm, hỏi con bé đang chat cùng anh ta là chiều tối nay, ở công ty về có tranh thủ đi chọn với tôi đôi giày được không, nó liến láu bảo “em có hẹn rồi, hôm khác đi chị ạ”. Nói xong lại cắm đầu cắm cổ chat liên hồi. Tôi hiểu ra rồi, hóa ra, đây chỉ là hạng đàn ông săn gái. Tôi trào nước mắt vì nhục nhã. Rồi lại bật cười ngay, ơn giời, may mà mình còn chưa “dính vào”.
Tối hôm ấy, tôi qua nhà bố mẹ, đón con về. Ông bà ngạc nhiên, tôi giải thích là thợ sơn báo lại tuần này họ không thể đến nên thôi, để lần sau. Tôi đưa con đi ăn gà rán, đi chơi nhà bóng. Tối về, tôi lấy bộ đồ sexy ra mặc, chụp vài tấm ảnh gửi chồng. Đúng 5 giây sau, chồng tôi hốt hoảng gọi điện về nhà, hỏi xem tôi bị sao, hay là sốt cao đến nỗi co giật rồi mà hành động quá là quái gở. Tôi cười như nắc nẻ, bảo chồng, “em co giật vì không có anh ngủ cùng”. Chồng tôi lặng đi rồi thủ thỉ, “hôm nào về thì chết với ông”…
Minh Hương
 (Theo Congluan)

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Làm gì khi con gái im lặng?