Đừng nghĩ đàn bà quá lứa thì không dám ly hôn!

2017-11-06 11:00
- Hạnh phúc là của mình, nên mình phải tự quyết định thôi!

Nhìn thấy Văn đang ôm eo đứa con gái lạ hoắc vào nhà nghỉ trong khi buổi sáng còn nói mình rằng đi công chuyện, Tú bàng hoàng không thể tin vào mắt mình:

- Anh... anh làm cái gì ở đây? Cô... cô ta là ai?
- Cô nhìn mà còn không biết sao? Đương nhiên là tình nhân bé nhỏ của tôi rồi.
- Anh... chúng ta mới cưới nhau chưa được 1 tháng mà. Sao anh có thể?
- Thế thì sao? Cô nghĩ tôi cưới cô vì yêu cô chắc. Nếu không phải bố mẹ cô đưa ra món sính lễ quá hời để gả 1 đứa con gái quá lứa như cô thì còn lâu tôi mới chịu cưới.
- Anh... anh dám nói thế sao? Anh không sợ tôi sẽ ly hôn sao?
- Ly hôn? Tùy thôi. Nếu cô dám. Nhưng tôi nghĩ cô chẳng dám đâu. Cô nhìn mình xem giờ cô bao nhiêu tuổi rồi. Ly hôn tôi liệu có thằng nào chịu rước cô đi không? Về nhà đi.

Nghe những lời Văn nói mà Tú ứa nước mắt. Cô bỗng nhớ đến đêm tân hôn, khi Tú vừa mới bước từ phòng tắm ra đã thấy chồng nằm vắt chân rồi gọi điện cho ai đó giọng vui vẻ lắm nên tò mò hỏi anh:

- Anh nói chuyện với ai mà vui thế hả chồng?
- À, không có gì đâu em. Thôi chúng mình tân hôn đi. Nhanh nhanh tí anh còn đi có việc.
- Anh đi có việc gì? Hôm nay là ngày cưới của chúng mình mà anh lại bỏ em để đi đâu.
- Ôi dào, em hỏi cũng có biết được đâu. Anh đi có công chuyện. Thôi tân hôn đi.

Chồng kéo Tú ngã lên giường rồi hôn mạnh xuống môi khiến cô chẳng thể phản bác được thêm lời nào. Mang tiếng là đêm tân hôn nhưng chồng chỉ nằm cạnh có hơn tiếng đồng hồ rồi bỏ đi chơi mất dạng. Tú chẳng biết anh đi đâu cũng chẳng dám mở miệng hỏi nhiều.

Để rồi đến hôm nay cô đã biết đích xác người gọi Văn ra ngoài đêm tân hôn là ai rồi. Hóa ra Văn đã có nhân tình trước khi cưới cô nhưng chỉ vì món sính lễ lớn mà bố mẹ Tú đã ra giá nên mới lấy cô về. 

Đừng nghĩ đàn bà quá lứa thì không dám ly hôn!


Anh nói đúng, Tú chẳng dám ly hôn vì cô sợ bố mẹ mình sẽ giận dữ và xấu hổ trước họ hàng khi cô mãi mới gả đi được nhưng chưa đến 1 tháng đã ly hôn chồng.

Chính vì thế nên Tú suốt ngày mặt ủ mày ê, ngồi trong nhà khóc lóc thút thít. Mẹ chồng thấy vậy liền hỏi:

- Làm sao mày khóc ghê thế hở con?
- Chồng... chồng con... Anh ấy...
- Nó làm sao? Vợ chồng mới cưới có gì từ từ bảo nhau chứ?
- Không phải. Chồng con anh ấy lăng nhăng cặp bồ bên ngoài.
- Thế thì sao lại ngồi đây khóc lóc vậy? Đứng dậy đi tìm dạy cho chúng nó bài học rồi viết đơn ly hôn, đàn bà thì phải bản lĩnh chứ!
- Mẹ… mẹ nói vậy là sao ạ?
- Nó sai lè lè ra đấy, con cứ ngồi tiếc thương nó, làm cho nó nghĩ rằng nó có giá lắm. Như thế là con sai hay nó sai? Đàn bà sợ nhất là lấy nhầm chồng. Biết lấy nhầm mà còn chấp nhận, dung túng cho nó như thế thì con khổ thôi.
- Thế giờ nên làm thế nào hả mẹ?
- Không ăn được thì vứt đi chứ làm gì nữa. Mẹ cũng đã bị cảnh này trước đây, mẹ cũng đã bỏ bố thằng Văn và đến giờ vẫn sống tốt đấy thôi.

Tú ngừng khóc, ngẩng lên nhìn mẹ chồng bảo:

- Nhưng... bọn con mới lấy nhau. Con cũng hơn 30 rồi. Con sợ làm căng quá lại... Rồi bố mẹ con nữa. Con không dám...
- Sợ gì mà sợ. Mới lấy thì sao? 30 đã có gì? Cùng là phận đàn bà với nhau, mẹ có thương mày thì mẹ mới nói. Con mà cứ sợ đủ thứ thế cả đời chẳng bao giờ an yên. Bố mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Họ muốn con kiếm được tấm chồng tốt chứ không phải sống chịu cảnh ức hiếp thế này.

Nghe mẹ chồng nói thế, Tú như được tiếp thêm can đảm. Cô không ngờ bà lại là người thấu tình đạt lý đến vậy. Tú hấp tấp cảm ơn mẹ chồng rồi đi đến nơi Văn đang hú hí với cô bồ. Bất ngờ khi thấy vợ tìm đến nhưng Văn cậy mình đã đe được cô lúc trước rồi nên cười khẩy:

- Cô đến đây làm gì thế?

Tú hất hàm bảo:

- Vào cho hai đứa này một bài học cho chị đi, xong rồi chị trả tiền.

Văn chết khiếp khi cửa vừa mở ra thì 3 người đàn ông cao to như vệ sỹ nhảy vào trong nhà. Nhìn là biết đây là người mà Tú thuê để đánh ghen. Văn ú ớ bảo:

- Ơ… cô làm gì đấy, thế là phạm pháp đấy…
- Anh ngoại tình có phạm pháp không? Cả cái con này nữa, mày dám quyến rũ chồng bà à? Thôi giờ bà cho mày tất đấy. Còn anh, tôi thấy hạnh phúc khi anh bộc lộ cái bản chất tởm lợm của anh sớm thế. Đánh nó đi cho chị các chú, tí chị trả tiền nhiều hơn.

3 người đàn ông lao vào Văn, anh ta la hét rồi chui tọt vào toilet, để mặc cô bồ kêu la. Nhìn cảnh đó, chẳng hiểu sao Tú lại cảm thấy hả hê đến thế, đáng nhẽ ra cô nên làm điều này sớm hơn mới phải:

- Cô... cô được lắm. Cô dám làm thế với tôi sao? Tôi sẽ ly hôn với cô. Cái đồ quá lứa, cái đồ khọm già.
- Anh nghĩ tôi đã dám làm điều này còn sợ ly hôn với anh sao? Về mà ký đơn đi. Tôi đã quay hết cảnh tượng anh ngủ với bồ bạn nãy rồi, để xem tòa sẽ chia tài sản như thế nào? Chẳng cần có anh, tôi sẽ làm lại cuộc đời.

Nói xong câu đấy, Tú quay lưng đi thẳng. Cô cảm thấy nhẹ lòng vì đã dám làm điều mà trước giờ chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Sau này, cô sẽ sống cuộc đời của riêng mình, cuộc đời của chính cô mà thôi.

Theo Webtretho

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu