Tổn thương sâu nhất của đời người con gái vẫn là tình yêu

Miêu 2017-11-18 11:00
- Tình yêu khiến tôi ảo tưởng nhiều quá, ảo tưởng một vị trí, mà tôi từng nghĩ mình sẽ duy nhất, sẽ duy nhất mà thôi.

Có thể, tôi chỉ là một phần trong câu chuyện của người, cũng có thể không hẳn vậy, nhưng tôi chắc trong tim người tôi chẳng phải là duy nhất, chưa từng là duy nhất. Thời gian càng trôi qua, hết đau thương này đến đau thương khác, hết chuyện nọ sang chuyện kia, tôi càng chắc rằng mình chẳng là gì cả.

Tổn thương sâu nhất của đời người con gái vẫn là tình yêu

Có thể ở một thời điểm nào đó, người đã cần tôi, nhưng đó là sự cần có tạm thời; người cũng từng yêu tôi tha thiết nhưng chắc rằng điều đó không trọn vẹn. Anh bảo anh xin lỗi vì không mang đến hạnh phúc cho tôi, anh cũng chẳng khuyên tôi nên nắm hay buông, cũng chẳng hứa hẹn một điều gì. Nhưng tôi hiểu rõ mình hơn hết, suốt thời gian qua tôi đã tranh đấu, giữa lí trí và con tim, giữa buông hay bỏ, nhưng sự mạnh mẽ trong tôi, sự độc đoán trong tôi dường như lớn hơn tôi nghĩ. Hay bởi vì tôi cố nắm mãi, nắm chặt một thứ chẳng thuộc về mình nên dù có cố đến chăng nữa thì vẫn cô độc. Cô độc đến vô chừng, khi mà tâm hồn thôi đồng điệu, trái tim thôi khẽ rung động, chẳng buồn nhớ đến nhau, chẳng buồn chủ động, tôi chết lặng như kẻ vô hồn lang thang trong miền ký ức cũ rích ngày hè.

Tôi đã nhớ anh, nhớ đến điên dại, lo lắng cho anh đến bao nhiêu. Những ngày cuối tuần không hẹn hò, chẳng tài nào liên lạc cho anh từ tối ngày hôm trước cho hết ngày hôm sau. Gọi điện, nhắn tin, tìm kiếm anh, anh chẳng buồn trả lời, chẳng buồn nghe lấy một cuộc gọi, chỉ cần nói anh đang bận. Tôi sẽ để anh yên tĩnh. Thứ cảm giác anh mang lại cho tôi là sợ hãi, sợ anh đang bên cạnh người khác, sợ anh thay lòng, sợ anh không nhớ tới tôi.

Tổn thương sâu nhất của đời người

Còn tôi, như kẻ ngốc, chỉ cần anh dịu dàng xin lỗi, chỉ cần anh nói dăm ba câu nhẹ nhàng, tôi lại vui vẻ bất cần những thứ vừa xảy ra. Cứ vậy tôi quen dần. Cho tới những ngày càng đi càng thấy mệt, không một bờ vai, không một bàn tay nắm đưa ra bảo tôi nắm lấy, không còn nói yêu và nhớ tôi, tôi cũng quen dần. Tôi chẳng còn tâm trí nào để lo lắng cho anh, sự quan tâm của tôi, nhiều khi khiến anh mệt mỏi. Tôi còn chẳng được anh chia sẻ. Ngày nói chuyện với cô gái kia, cô ấy nói về anh, về quá khứ, về hiện tại, toàn những điều tôi không hề biết, và tôi biết mình đã không còn là nơi để anh nghĩ về, anh tìm tới, anh sẻ chia.

Sống trong tình yêu tôi cô độc nhiều hơn. Người ta sẽ thường vậy sẽ buông, buông bỏ hết những thứ không thuộc về, nhất là người đàn ông. Vậy mà tôi cố chấp, hy vọng, mong chờ, ngày kia, trong cơn giông, anh gọi đến bảo rằng "Anh nhớ em". Nhưng không, tôi nghĩ chẳng nên níu giữ nữa. Thay vì làm khổ mình, làm khổ người, làm tim mình mệt nhoài khi cứ ôm lấy một hình bóng quen mà lạ, một trái tim ấm mà lạnh băng, tôi chọn ra đi sau suốt mấy ngày liền im lặng. Giữa ngã ba đường ấy, tôi đã chọn rẽ lối sang con đường khác, ở đó chẳng mấy vui, chẳng mấy buồn, dửng dưng và bất cần.

Tôi nghĩ mình sẽ không hối hận về ngày hôm nay. Không trách về ngày hôm trước. Không trách ai buông tay ai trước, không trách ai có lỗi, không phân bua phải trái. Chỉ là hai ngã rẽ thì mãi là hai ngã rẽ, chỉ là người này người kia vẫn ở đó nhìn cuộc sống của nhau. Lặng lẽ....

Sao hôm nay tôi buồn quá!

Miêu

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu