Mờ mắt vì tiền, tôi đã bán rẻ cả tuổi thanh xuân
Tin liên quan
Đêm khuya, trên chiếc giường cao cấp vẫn phẳng phiu không một nếp nhăn. Tôi lặng lẽ ngồi bên cửa sổ cùng ly rượu đỏ. Ngoài kia, ánh đèn neon chiếu sáng mọi con đường, tô vẽ lên cuộc sống về đêm của mọi tầng lớp.
Có những người vẫn mải mê cuộc sống mưu sinh, mặc kệ đêm đen sương giá. Có những người vội vã trở về bên mái ấm gia đình sau một ngày dài mệt mỏi. Cũng lại có những người, đêm đêm với những cuộc vui dài bên rượu ngon và gái đẹp. Như anh, một Tổng giám đốc giàu có, phong độ.
Đêm nay, anh lại không về. Mà cũng chẳng thể nói là ‘về” được. Nói đêm nay anh không “đến” thì đúng hơn. Bởi ngôi nhà này, với cả anh và tôi, đều không phải là “nhà”. Nhà của anh có vợ đẹp con ngoan, còn đây, chỉ là nơi anh nuôi cô nhân tình xinh đẹp là tôi.
Phải. Tôi cặp bồ với người đàn ông đã có gia đình. Chẳng sao cả, anh ta có tiền, còn tôi có nhan sắc và tuổi trẻ. Tôi cần tiền cho những thú vui của mình. Còn anh cần gái đẹp cho những bữa tiệc xa hoa và những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng. Chúng tôi cho đi điều mình có, nhận lại thứ mình cần, trao đổi ngang giá mà thôi.
Đó là những gì mà tôi của tuổi trẻ suy nghĩ. Tôi lựa chọn làm bồ của một người đã có vợ, chứ không chấp nhận bất kể người đàn ông tốt nào khác. Anh ta có thể cho tôi một cuộc sống xa hoa mà những người khác không làm được.
Tuổi trẻ! Tôi đã đánh rơi tuổi trẻ bên những điệu nhảy cuồng nhiệt nơi quán bar, vũ trường. Thanh xuân của tôi tràn ngập hương vị của rượu bia và khói thuốc. Tấm bằng đại học danh giá của cô gái tài năng bị nhét vào góc nào chẳng biết. Nó không còn là niềm tự hào của tôi. Có chăng cũng chỉ là một thứ trang trí thừa thãi để anh giới thiệu với người xung quanh về chiếc bình hoa xinh đẹp tôi đây. Tôi không yêu anh. Mà anh thì cũng không thừa tình cảm dành cho tôi một chút yêu thương nào. Dẫu rằng mỗi lần khi xuất hiện trên bàn nhậu, chúng tôi là một cặp, một cặp nhân tình. Nhân tình chứ không phải tình nhân.
Ly rượu vang từng ngọt lịm nơi đầu lưỡi sao giờ đắng ngắt. Tôi giơ tay đập tan chiếc ly xuống sàn. Những mảnh vụn thủy tinh vung vãi khắp nền nhà. Tôi nặng nề lê lết tấm thân mỏi mệt trở về giường. Mặc cho hai bàn chân nhòa theo màu rượu đỏ. Tôi không đau. Tôi cũng đánh mất cả nỗi đau của mình cho những cuộc thác loạn, những lần “bay” tới bến hay những tranh đấu vụ lợi của cuộc chơi tình ái cả rồi.
Thời tuổi trẻ ngông dại trôi qua trong vội vã. Giờ tôi đã qua tuổi ba mươi. Nhan sắc vẫn còn, nhưng đóa hoa xinh tươi nào chẳng có ngày tàn phai. Tôi cũng vậy. Những cuộc vui thâu đêm anh không thường mang theo tôi. Thay vào đó là những cô gái trẻ đến từ những ngôi “nhà” khác.
Ba mươi tuổi, tôi nhận ra mình chẳng có gì trong tay. Không gia đình, không con cái, không bạn bè, không sự nghiệp. Còn đọng lại sau cả một chặng hành trình lầm đường lạc lối là tuổi già và sự cô đơn.
Đây là cái giá mà tôi phải trả. Một cái giá đắt cho việc bán rẻ thanh xuân. Liệu giờ đây tôi bắt đầu làm lại có quá muộn hay không!
Phượng Chi
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất