Khoảnh khắc vén bụng lên KHOE những vết rạn không phải để được tri ân, đó chỉ là sự XÓT XA với chính mình mà thôi!
Tin liên quan
"Khi tôi post mấy cái ảnh khoe thành quả giảm cân sau sinh, có một em gái đã comment hỏi tôi thế này: "sao chị không mặc croptop khoe eo con kiến đi?"
Tôi cười thầm 1 cái thật nhạt, rồi nhẹ nhàng trả lời lại rằng: tại chị già rồi .... Nhưng ... thật ra, thật ra là tôi không thể .... Có thể sao khi mà đằng sau lớp y phục đẹp đẽ, một thần thái tự tin chỉ để dành diễn trước ống kính là một cơ thể đã bị tàn phá nặng nề bởi ba đứa con với 2 lần sinh nở.
Cân nặng có thể giảm, vòng eo có thể về, nhưng những vết rạn sẽ luôn ở đó !"
Chia sẻ của bà mẹ 3 con Vũ Diệu Thúy về câu chuyện "Vết rạn" đã nhận được hàng nghìn like và chia sẻ của các chị em bởi sự đồng cảm đến lạ thường. Vết rạn - Ai làm mẹ cũng đều đã từng trải qua! Nhưng không phải ai cũng dám đứng lên để "khoe" những hình ảnh "xấu xí" đó trên MXH để người đời vào nhận xét, khen chê.
Có bạn cứ ngưỡng mộ vì sao tôi chửa to thế không có vết rạn ... Làm sao mà không có được, chỉ là may mắn hơn, vết rạn của tôi màu trắng nên không hề lộ và rất khó nhìn ra khi bụng căng lên như một cái trống. Nhưng sau khi nó xẹp đi, đứng lên thì không sao, nhưng cứ ngồi với nằm xuống thì thật thảm. Nhăn nhúm, dúm dó chẳng khác gì một tấm giẻ lau.
Nhớ lại cách đây 5 năm sau khi sinh con gái đầu, khi ấy tôi 23 tuổi, hãy vẫn còn ở cái tuổi thanh xuân đẹp nhất của người con gái, đã từng khóc thật to, vì xót xa , vì ám ảnh sợ hãi và đủ thứ stress không tên khi lần đầu làm mẹ. Lần đầu có thể tự đứng trước gương ngắm nhìn cơ thể mình 3 ngày sau mổ. Tôi từng choáng váng khi nhìn thấy những vết rạn da sau sinh. “Nó” thâm sì, dài ngoằng, chi chít những lằn ranh đen đúa thâm sạm dúm dó ở bụng.
02 tuần sau sinh mổ hai bé
Như một cách để “đuổi”đàn ông rời xa khỏi mình nhanh nhất, chỉ cần vén bụng lên là các anh chạy hết. Quyến rũ như bà bầu ư? Đẹp như gái một con ư? Dối trá hết! Tôi từng có những cảm giác như thế khi nhìn vào cơ thể mình.
Đến lần thứ 2, tôi bầu sinh đôi, việc cơ thể phải phình to quá mức để có thể bảo vệ đồng thời 2 sinh linh bé nhỏ lại càng làm cho cơ thể tôi xuống cấp trầm trọng hơn nữa. Lại một lần nữa tôi cảm thấy tuyệt vọng tràn trề sau khi chiêm ngưỡng cái bụng vẫn to như chưa đẻ sau sinh.
Sau lần sinh đôi
Những câu hỏi cứ lởn vởn mọi lúc mọi nơi trong đầu ngay cả khi ngủ chập chờn, “bao giờ cái đám rạn da ấy nó mới biến mất? Bao giờ cân nặng có thể về, Liệu có thể trở lại như thời con gái không?”. Mỗi khi Facebook nhắc lại kỉ niệm, 1 đống ảnh thời son rỗi hiện ra khiến tôi không khỏi chua xót... tôi đã từng có một làn da không tì vết, tôi đã từng không ngần ngại để mặc bikini ra biển, tôi đã từng mặc những chiếc quần sooc ngắn rất tự tin. Nhưng, tất cả chỉ là đã từng…
Chắc chắn khi đọc những dòng này, có người sẽ cảm thấy đồng cảm, cũng sẽ có người nghĩ tôi làm quá, sao phải khoe ra để làm gì? Để chứng tỏ mình hi sinh , để gợi lòng thương hại, để câu view muốn nổi tiếng để bán hàng online đây mà!
Nhưng tôi nghĩ khác! Thời đại mạng xã hội, niềm vui được khoe thì nỗi buồn lại phải giấu kín hay sao? Khi mà phụ nữ không thể vén cái bụng lên cho chồng xem rồi bảo “chồng ơi, chồng phải yêu cái bụng rạn của vợ đến hết đời, vì vợ đã sinh con cho chồng”, khi mà tự bản thân người phụ nữ cảm thấy cần phải có những “đồng minh” để thấy mình không lạc lõng với sự “xuống cấp” của cơ thể, khi mà người ta cần sẻ chia, thì điều đó có gì sai?
Rồi còn sự lạnh nhạt của các đức ông chồng sau sinh. Tôi không biết các bạn thế nào, còn tôi thật sự sợ cái cảm giác động chạm gần gũi với chồng, sợ cái cảm giác bắt gặp ánh mắt của chồng dừng lại trên cơ thể sau sinh. Dù anh không nói, hay an ủi rằng "không sao mà, chồng vẫn thấy vợ đẹp lắm" thì tôi vẫn ngấm ngầm hiểu được sự ái ngại khó miêu tả thành lời trong ánh mắt a. không nói thêm lời nào, Cả hai cùng gật đầu mỉm cười lảng sang chuyện khác nụ cười dối trá che đậy cho cái sự thật chẳng lấy gì làm đẹp đẽ này. Cũng giống tôi , đa phần phụ nữ sau sinh mặc cảm với cơ thể mình, tự đổ lỗi cho sự thiếu chung thuỷ của chồng vì sự xấu xí xập xệ đó.
Theo tôi có phần đúng nhưng không phải hoàn toàn lỗi của các chị. Nếu có lỗi thì đó là lỗi đã yêu thương chồng con quá nhiều mà quên chăm sóc bản thân. Lỗi đã sẵn sàng cho chồng mình diễm phúc được làm cha mà quên đi rằng sau khi mang thai và sinh nở xong cơ thể mình sẽ thay hình đổi dạng. Lỗi vì tận tụy cho gia đình, cho con cái mà quên đi rằng đó là trách nhiệm của cả chồng mình nữa.
Phụ nữ khổ hơn đàn ông vì nghĩ rằng việc chăm lo gia đình, con cái, cửa nhà là của họ. Họ khổ vì họ nghĩ rằng mình không được chồng yêu là do bản thân mình xấu xí chứ không phải chồng mình là một kẻ vô nghĩa bạc tình. Và đàn ông thì nắm rõ nhược điểm này để khi sai lầm vẫn có thể gào lên viện cớ “Vì cô xấu xí, lôi thôi không còn xinh đẹp, hay vì cô quá bận chăm con không có thời gian tâm sự nên tôi mới như thế".
Tôi rất muốn nói cho các bạn biết rằng: Nếu một ngày nào đó chồng bạn nói không còn yêu bạn nữa thì không phải là do bạn không còn đẹp, không còn trẻ, không còn dễ thương. Không phải do bạn đã thay đổi điều gì mà là do tấm lòng anh ta đã thay đổi.
Nghe qua có vẻ như phụ nữ chúng tôi đang làm quá vấn đề lên. Nhưng trên thực tế, nếu mọi người không đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu, để cảm thông, để chia sẻ và yêu thương thì tất cả mọi vấn đề trên đời này đều là “làm quá”: mang nặng đẻ đau cũng làm làm quá, mệt mỏi chuyện mẹ chồng nàng dâu cũng là làm quá, vừa đi làm vừa về chăm con, chăm gia đình, kêu than một chút cũng là làm quá, tự thấy bản thân xuống cấp muốn chỉnh trang, thẩm mĩ cũng là làm quá… Mọi sự đều không được phép thở than, bởi đều là “làm quá”.
Chị Thúy sau khi đã lấy lại vóc dáng
Bởi không thể kêu ca, bởi không dám phàn nàn, bởi nếu cất lời thì sẽ nhận lại cái câu “cái bọn đàn bà, sao nói lắm thế?” nên phụ nữ hay tìm đến những đám đông vô danh, xa lạ để chia sẻ. Để nói thật những điều mình đang nghĩ trong lòng, dù là ẩn danh. Để sẵn sàng vén bụng mình lên và xót xa thật thà với chính mình “Sao cái vết rạn này nó xấu xí đến vậy?”.
Kêu lên không phải để được thương xót hay nhận những cái like vô nghĩa. Chỉ đơn giản là phụ nữ khi thật thà với chính mình sẽ không e ngại mà phơi bày sự “xấu xí” của cơ thể và cũng thật thà hiểu, chính bản thân cũng yêu vẻ tròn trịa, thanh tân, nữa là đàn ông.
Vì thế, vén bụng lên “khoe” những vết rạn không phải để được khen là hi sinh hay mong được tri ân, đó chỉ là một khoảnh khắc xót xa với chính mình. Vậy thôi!
Bài viết như một lời nhắn nhủ, cảnh tỉnh cũng như là lời tâm sự của Diệu Thúy đối với các mẹ, các chị em phụ nữ.
Phụ nữ không việc gì phải xấu hổ.
Hãy cảm thấy tự hào, biết yêu thương bản thân, yêu luôn cả những vết rạn xấu xí ấy.
Bởi đó chính là minh chứng hùng hồn nhất cho sự kiên cường vĩ đại của người phụ nữ là được làm mẹ và sinh con. Mỗi lần bạn cảm thấy bất lực và mệt mỏi, điều cần làm là ôm ấp, âu yếm đứa con bé nhỏ để tiếp thêm sức mạnh và nghị lực!
Tôi dám cá là nếu hỏi cả trăm cả nghìn bà mẹ, nếu phải chấp nhận hi sinh như thế này hoặc kể hơn thế nữa để được đón con yêu vào lòng thì mẹ có dám không? Tôi tin tất cả đều hạnh phúc.
Các bà mẹ đáng yêu của tôi, hãy cứ nghĩ là: Mọi sự trên đời đều có cái giá của nó. Phụ nữ chúng ta tuy đã phải trả 1 cái giá quá đắt, nhưng thật sự xứng đáng mà, đúng không?
Chang chang TH
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất