Khổ như lấy chồng nghệ sĩ
Tin liên quan
Chị yêu anh khi chị còn là một cô bé mười tám, cái tình đầu mơ mộng và mãnh liệt ấy chị dành cả cho anh ngay từ lần đầu gặp gỡ. Anh là hoạ sĩ chuyên vẽ tranh chân dung có tiếng trong giới, anh hơn chị 15 tuổi, là bạn của mẹ chị vốn là họa sĩ mỹ thuật. Hôm ấy anh đến nhà chơi và trò chuyện với mẹ chị về việc muốn tìm mẫu nữ để vẽ chân dung làm triển lãm sắp tới. Chị bước từ trên phòng xuống để đi học thì gặp anh tại phòng khách. Chị vẫn còn nhớ rõ thời khắc ấy, khi mà anh nhìn thấy chị anh đờ cả người ra, rồi anh nói với mẹ chị rằng “Không cần tìm đâu nữa, mẫu em cần đây rồi!”. Mãi sau anh có kể lại với chị rằng giây phút anh nhìn thấy chị như có một luồng điện chạy dọc thân thể, và đôi mắt chị như thể đã thôi miên anh, anh đã phải lòng chị ngay từ giây phút ấy…
Cuộc triển lãm thành công sau đó 6 tháng cũng là lúc anh chị thành đôi, bỏ mặc lời khuyên can từ gia đình rằng không nên lấy chồng nghệ sĩ, không nên yêu một người như anh vì anh rất đa tình…Hơn 18 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ để phân định đúng – sai trong cuộc đời, chị kết hôn chỉ với một tình yêu mơ mộng, chân thành và sự ngưỡng mộ tài năng cũng như tình yêu say đắm mà anh đang dành cho chị, lúc ấy chị còn cười thầm những kẻ chọc gậy bánh xe, dự cảm tương lai xấu xí của cuộc hôn nhân của chị và anh, nhưng những con mắt khách quan không phải lúc nào cũng nhìn thấy điều thiển cận, họ đã nhìn đúng thực trạng cuộc hôn nhân của chị khi lấy chồng nghệ sĩ.
Chị mang bầu ngay sau đó, thời gian đó sức khoẻ chị vốn yếu nên bị động thai, anh lại hay đi công tác liên miên để sáng tác, nhà chỉ có một mình nên chị về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, kể cả khi chồng về thì chuyện sinh hoạt ân ái cũng không có vì lo lắng cho đứa con trong bụng. Một người đàn ông đầy nam tính như chồng chị sao có thể nhịn được chuyện ấy trong khi có biết bao bóng hồng vây quanh? Vậy là anh ngoại tình.
Khi anh ngoại tình anh cũng nói thẳng cho chị biết rằng chuyện anh có người đàn bà khác là chuyện rất bình thường, vì thứ nhất anh là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý cao, thứ hai là anh luôn cần cảm xúc trong công việc, thứ ba là anh không muốn dối trá với chị về chuyện anh có nhân tình, còn việc chị chấp nhận hay không là tuỳ chị quyết định. Khỏi phải nói chị đã sốc đến mức nào khi chồng mình lại có thể nói một cách thẳng thắn “anh ngoại tình đấy vợ ạ!” cho vợ mình nghe, chị khóc như mưa như gió, đau đớn khôn nguôi nhưng mọi chuyện thực tế diễn ra vẫn như vậy và chị bắt đầu học cách nhẫn nhịn vì nhiều lẽ.
Thứ nhất, chị vốn là kẻ mộng mơ, ảo tưởng về một tình yêu tuyệt đích và sĩ diện nên sẽ không có chuyện chị đem chuyện chồng ngang nhiên nói chuyện ngoại tình để tâm sự với người khác, dù là mẹ đẻ chị. Thứ hai là giờ chị vào thế yếu, tuy có tuổi trẻ nhưng lại đang mang bầu nên chị đành dằn lòng nhắm mắt để anh cặp bồ, chị vẫn nghĩ mình có tuổi trẻ, có nhan sắc, lại có đứa con ràng buộc, đàn ông dù có đi bốn phương tám hướng thì cuối cùng gia đình vẫn là nơi mà họ quay về. Tuổi trẻ nên chị nghĩ vậy, mà tuổi trẻ thì thường đồng nghĩa với những suy nghĩ ngây ngô nhuốm màu mộng tưởng và huyễn hoặc…
Từ khi chị sinh xong cho đến khi con chị gần ba tuổi, số lần anh ở nhà dành thời gian cho gia đình có thể đếm trên đầu ngón tay, vì anh vốn là người đàn ông của tự do, anh là của thú vui phượt, của những cuộc hội hè nhậu nhẹt, của những tháng ngày tiêu dao tự tại tìm kiếm cảm hứng sáng tác chứ anh tuyệt nhiên không phải là người đàn ông có thể đưa vợ con đi siêu thị hàng tuần, đưa con đi công viên, đỡ đần việc nhà cho vợ…Chị thấy cô đơn và hụt hẫng khủng khiếp, chị muốn nói chuyện với anh để anh hiểu trách nhiệm của một người chồng, một người cha nhưng anh gạt đi, anh là nghệ sĩ, cuộc đời anh là của những cảm xúc mỹ lệ, của thăng hoa trong từng nét vẽ chứ tuyệt nhiên không phải là một ông chồng theo tiêu chuẩn ISO 9001 lương lĩnh đủ - ngủ tại nhà.
Chị chỉ còn biết nuốt nước mắt vào lòng, năm ấy chị mới 21 tuổi, ba năm trong hôn nhân vui thì ít buồn thì triền miên, sự đổ vỡ về niềm tin đã dạy cho chị nhìn nhận thêm chút ít triết lý về cuộc sống, nhiều khi chị muốn buông lắm “hay là mình ly hôn?” nhưng cái sĩ diện và cái chấp nhận vẫn ngự trị trong con người chị, “còn mình, còn con, còn tương lai?”. Vậy là chị học thêm được một chữ “chấp nhận” trong hôn nhân, chấp nhận cả việc rất nhiều đêm làm bạn với cô đơn, chấp nhận cả việc chồng mình luôn có nhân tình bên cạnh khi vắng vợ, chấp nhận chồng là nghệ sĩ chứ không phải một ông chồng bình thường như chồng của người ta, chấp nhận một cuộc hôn nhân nham nhở sau khi những nét vẽ huyễn hoặc chị tự tô hồng đã trôi mất….Chị tặc lưỡi ở tuổi 21 “Mình vẫn còn sướng hơn khối người” khi ai đó nói chị khổ khi lấy chồng nghệ sĩ.
Diệu Quỳnh
(Theo Congluan.vn)
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất