Em có dám yêu vô điều kiện?

2019-08-11 14:00
- Chẳng ai đến sai thời điểm. Em biết ơn tất cả những người thương ghé đến em, cho em nhiều bài học để lần sau em yêu đúng hơn, yên vui hơn.

Dám là động từ thể hiện việc ta đang thử thách mình thực hiện điều gì đó khó hoặc ít khi/chưa bao giờ làm. Với em, dấn thân vào tình yêu vô điều kiện là một sự sẵn sàng, em không đón nhận bất cứ thách thức nào để phải đạt được nó. Em chỉ là tự nhiên đi rồi đến được đây, và em đón nhận mọi thứ như nó là. Chỉ thế thôi. 

Vậy yêu sao là yêu vô điều kiện? 

Nếu người nói em nghe về nó vài năm trước, em sẽ không nuốt nổi mà quay đi. Làm sao có thể sẻ chia người mình yêu với ai khác? Làm sao mà nhìn ai cũng có thể yêu được? Làm sao mà yêu được cả những cái mình không đồng quan điểm? Hóa ra, vì em gán cho định nghĩa về tình yêu co quắp như thế, nên em đã không hiểu. 

Em vẫn cần thêm trải nghiệm để hiểu hơn về nó. Và đúng là khi dùng ngôn từ để nói, nó đã không còn đúng như bản chất của nó nữa. Em sẽ mượn lời mẹ Teresa thường nói với chúng ta: 

“Spread LOVE everywhere you go. Let no one ever come to you without feeling HAPPIER.” 

Đơn giản nó là thứ tình yêu càng lan rộng càng được thêm nhiều. Giống như loài hoa bồ công anh, đủ nhân duyên, cơn gió thổi qua và trăm hạt giống bay đi để rồi nảy nở sự sống mãnh liệt. 

Em có dám yêu vô điều kiện?

Em yêu người như yêu một người bạn. Không có đôi bạn thân nào lôi nhau ra phường đăng ký KẾT BẠN hay ra tòa LY BẠN cả. Nhưng tình bạn là cái gì đó ta luôn tin tưởng dù không có bất cứ tờ cam kết nào, hay không có tí huyết thống nào, ngay cả khi ta không nói chuyện với người bạn ấy cả một đoạn đời, người đó vẫn cứ hãy là bạn ta. Người từng nói với em, mối quan hệ không cam kết, chính là mối quan hệ có sự cam kết mạnh mẽ nhất. Đối với em, nó thực sự đôi khi đem đến bất an, nhưng là bất an gắn với tự do. 

Em có thể ở gần người, hoặc cách xa người cả nửa vòng Trái đất. Khoảng cách hữu hình không khiến em thấy xa xôi người. Em trân trọng thời gian được bên người bằng xương bằng thịt. Nhưng khi người vắng mặt theo chiều kích không gian này, cảm xúc đủ đầy vẫn thường trực trong em, em vẫn thấy người hiện diện qua những khuôn mặt bạn bè, hay bất cứ sự vật nào quanh em. 

Bạn bè hỏi em liệu tình yêu thế này có nhạt không? 

Mẹ em từng yêu cuồng si hai người đàn ông, bố em và dượng cũ thời thanh xuân. Ôi tình yêu cuồng si, em thấy nó đẹp đẽ cháy bỏng như chính khí khái mạnh mẽ của mẹ. Nhưng ngọn lửa mạnh đến mấy cũng có lúc tàn rụi. Tình yêu rực rỡ rồi cũng tan thành khói mây. Em từng thấy mẹ còn lại với rất nhiều thương tổn, những ngày tháng cô đơn đeo bám. Đến nỗi mẹ đã chẳng thể tin yêu thêm một người đàn ông nào. Tuy vậy, việc tu tập đã giúp mẹ bình an và đủ đầy hơn. Em mừng vui vì điều ấy. Mẹ cho em hiểu rằng, không phải là ta phải tìm ai đó đi bên mình cả đời rồi sống cuồng si, mà là ta chọn lựa đi bên chính mình thế nào . Đó là bài học mẹ đã dành phân nửa cuộc đời để trải nghiệm và dạy cho em. 

Em cũng từng yêu điên cuồng. Em thậm chí còn không tỉnh táo mà đâm vào yêu. Chẳng ai dạy cho em phải yêu thế nào. Nên hết lần này sang lần khác em đi vào vết xe đổ của chính mình. Khi em đã đến cái mốc cảm thấy quá khổ sở, em quyết định dừng lại và học yêu lại từ đầu – là yêu chính mình trước cái đã. 

Rồi nhân duyên đủ, em gặp người, em thấy nó nhạt hơn bát nước luộc rau. Nhưng thứ nước luộc rau này có vị ngọt thanh ở cuống họng, uống vào em giải được cơn khát đã đành, em còn thấy vui tươi vì có đường, vitamin bổ trợ. Tình yêu nước luộc rau ấy đã dạy em những bài học sơ đẳng nhất về việc yêu chính mình. 

Làm sao em có thể yêu người như chính người là, nếu em không thể yêu em như chính em là? Có lúc em chưa yêu em đủ, nên em bế tắc, và sự bế tắc ấy biểu hiện lên mối quan hệ với người. Khi ấy, sự nhẫn nại, yêu thương, hiện diện đủ đầy người dành cho em bất kể cảm xúc thất thường đã giúp em đi qua những cơn bão lòng. Giúp em dần tự biết cách mà chuyển hóa, mà yêu thương rộng hơn. Tình yêu này nhẹ nhàng như lục bình trôi trên hồ nước. Mưa có to cách mấy, lục bình vẫn trôi là việc của lục bình. 

Em cũng thôi dằn vặt về quá khứ. Em đã chẳng chọn sai ai cả. Chẳng ai đến sai thời điểm. Em biết ơn tất cả những người thương ghé đến em, cho em nhiều bài học để lần sau em yêu đúng hơn, yên vui hơn. 

Thành thật đi, em có sợ không? 

Rất nhiều người khác cũng sẽ yêu người như cách em yêu người, và người cũng sẽ đem tình yêu rộng lớn đến tất cả. Trong nhiều giấc mơ vào những đêm lo sợ, em không giấu rằng em sợ hãi, lo lắng. Nhưng THIS TOO SHALL PASS. Nỗi sợ chỉ là biểu hiện của bản ngã, em cảm ơn bản ngã đã báo hiệu “nguy hiểm” có thể đến với em. Em đã biết cách an ủi nó, nó chỉ có quyền thông báo, chứ không có quyền quyết định cho cuộc đời em. “Người là của tất cả, người không thuộc về ai, vì người thuộc về tất cả.” Và em cũng vậy. Như em đã nói, bất an trong mối quan hệ đi liền với tự do. Khi đã hiểu về mối bất an ấy, ta có thể chấp nhận rồi chuyển hóa. Mỗi ngày em dần hiểu sâu sắc điều này hơn. 

Và em yêu người như chính người là. Em chấp nhận người như chính người là, và chấp nhận cả những thay đổi mai sau chắc chắn sẽ xảy ra. Em sẵn sàng cho việc ấy. 

Vậy nên làm gì có cái gọi là chia tay?

Người ở cạnh em, hay xa em, người vẫn luôn tác động được đến em, ảnh hưởng đến hơi thở của em, nhịp tim em. Một con bướm đập cánh ở Sài Gòn còn có thể gây ra cơn lốc ở Tây bán cầu cơ mà! Thế nên em hiểu, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn tiếp tục bổ trợ, nâng đỡ cho con đường này, bằng cách này hay cách khác. Hiểu được điều đó, thì sẽ không còn bám chấp, lo sợ mất mát nữa. Đã khổ nhiều rồi, bây giờ chúng ta có quyền chọn lựa hạnh phúc đích thực ra sao. 

Cảm ơn người vì sự sẻ chia cùng em mỗi ngày. Con đường tu tập với em còn khó khăn lắm, nhưng nó xứng đáng bởi chính em xứng đáng yêu và được yêu đúng đắn. Người ta rồi sẽ cười mà kể lại những thứ đã từng khiến họ phải khóc trong giây lát. Không hẳn vì vết thương đã lành, mà bởi ai cũng sẽ trưởng thành hơn qua mỗi trải nghiệm. 

Cảm ơn người vì luôn dạy em những bài học khó nhằn. Học yêu có lẽ học cả đời không hết. Gặp được người là hạnh ngộ lớn trong cuộc đời em. 

Cảm ơn người vì hành trình này em có người bước bên, với nhiều niềm hân hoan, không thiếu những loang lổ còn sót của quá khứ được đánh động rồi trồi lên. Nhưng thôi em không gồng mình nữa, em để nó tự chảy qua em tự nhiên cũng như khi em vui cười bên người. Không có gì là xấu với cảm xúc của mình, tất cả đều là cơ hội soi tâm mình, soi cho thật rõ. 

Cảm ơn người luôn tưới tẩm cho em mỗi ngày, nâng đỡ em, thấu hiểu và dìu dắt em trên con đường tu tập khó khăn nhưng không thiếu trải nghiệm thú vị. Em thích tình yêu nước luộc rau này! 

Có những bài học, nghe như đơn giản lắm người nhỉ. Như bài học lan tỏa tình yêu, vậy mà biết bao nhiêu thế kỷ, con người ta vẫn còn vật lộn với nó. Thượng Đế đã luôn sắp đặt mọi bài học hiển hiện như bông hoa, chúng ta yêu bông hoa, và ti tỉ người có thể yêu được nó. Nhưng nó vẫn chỉ làm một việc là-một-bông-hoa. 

Khi tình yêu được lan tỏa, tâm phân biệt cũng sẽ mờ dần đi mất. Một em bé bồng trên tay ai, em cũng có thể xem như con mình, đối đãi như với con mình. Hãy tưởng tượng một ngày, thế giới vận hành như thế. Yêu ai cũng như đang yêu chính mình, yêu con mình. 

Này người thương, người thấy không. Cô gái đáng yêu của người (của mà không của, không của mà của) vẫn đang trưởng thành mỗi phút giây. 

Theo Triethocduongpho 

 

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu