"Chẳng biết bao giờ tớ mới quên được cậu - Chàng trai mãi mãi tuổi 22"

2019-04-10 19:08
- "Hôm nay dọn nhà, tớ mở chiếc hòm cũ ấy ra, trong đó có chiếc ví của cậu, có hộp bút, có tất cả những món quà cậu tặng tớ, đọc lại cuốn nhật ký…tớ lại thấy nhớ cậu lắm, tớ lại khóc mặc dù tớ đã tự hứa sẽ không khóc nữa, tớ phải mạnh mẽ hơn nhưng cậu à…"

Chẳng có nỗi đau nào lớn bằng sự biệt ly, chia cắt. Trong tình yêu, đau đớn nhất không phải là phản bội mà cách biệt âm - dương. Yêu lắm, muốn được cầm tay người ấy, muốn được nhìn ngắm người ấy rồi chuyện trò, muốn được cùng nhau nghĩ về tương lai nhưng không thể. Khi một người đột ngột ra đi, người còn lại đau đớn tột cùng, đôi lúc gục ngã, muốn buông xuôi nhưng còn những gánh nặng cuộc đời khiến họ không thể. Thế nên khi còn có thể bên nhau, hãy trân trọng từng phút giây. Bởi tuổi trẻ, thanh xuân trôi qua đâu có thể níu kéo lại được, chỉ những ký ức vui, buồn sẽ dày vò bạn cả cuộc đời...

Những dòng tâm sự buồn của một cô gái vừa được chia sẻ lên diễn đàn NEU Confessions sẽ khiến bạn rơi nước mắt. Chàng trai - người từng yêu cô ấy hơn cả bản thân mình ra đi trong một vụ tai nạn, để lại cô gái một mình chống chọi với nỗi đau khôn nguôi. Người cô yêu đột ngột ra đi khi cả hai chuẩn bị kết hôn với những ước vọng vẽ ra chưa kịp thực hiện. Dù cô gái đã cố đi thật xa để trốn tránh, để quên đi nhưng cô không thể. Xem lại những đồ vật cũ, cô lại rơi nước mắt nhớ về chàng trai ấy.

Đoạn tâm sự ngay sau khi chia sẻ đã thu hút đến 19 nghìn lượt like và hàng nghìn bình luận của dân mạng.

Chẳng biết bao giờ tớ mới quên được cậu - Chàng trai mãi mãi tuổi 22

Dưới đây là toàn văn nội dung đoạn chia sẻ:

"Ngày x/10/2008: Năm ấy lớp 10, cậu chuyển vào lớp tớ, cô giáo nói cậu từ dưới huyện lên ko quen ai, cô xếp cho cậu ngồi cạnh tớ vì cô bảo tớ cởi mở, cố gắng giúp cậu làm quen với mọi người.

Ngày x /11/2008: Hôm ấy xe tớ hỏng phải gửi lại gần trường để sửa, cậu đưa tớ về, tớ chỉ nói là “Giá mà đc đưa đón suốt thì thích nhỉ!” vậy mà cậu cũng xung phong đưa đón tớ nhưng mà tớ ngại lắm, 1 nam 1 nữ suốt ngày đưa đón nhau người ta lại bảo…

Ngày x /09/2009: 1 ngày trời nắng to, đang trong giờ tập thể dục thì tớ lăn đùng ra do tụt huyết áp…cậu cõng tớ vào phòng y tế còn tát tớ 2 cái bảo “Tỉnh dậy đi tí bao ăn chè…”, tớ mệt lắm nhưng vẫn phải cười vì sự ngây ngô của cậu.

Ngày x/11/2009: Tớ ngồi viết nhật ký, cậu hỏi "Ủa cậu thích viết nhật ký à?"

Ngày x /03/2010: ngày lớp 11, cậu hỏi tớ “Sau này cậu thích học trường gì?” – “Để làm gì? Sao tự dưng hỏi lạ vậy” – “Thì để tớ đăng ký cùng cậu thôi!”
1 ngày đầu năm lớp 12, cậu đưa tớ về, xong cậu bảo “Tớ có món quà này muốn tặng”, cậu lấy trong balo ra 1 cái hộp bút xinh xắn, ở trong còn có 1 chiếc bút bi, 1 chiếc bút chì, 1 compa, và đủ bộ thước kẻ…cùng 1 tấm ảnh – “Đây là tớ tặng đấy nhá, dùng mà học hành cho cẩn thận rồi cùng đỗ đại học nha!”

Ngày x /03/2011: Hôm ấy cả lớp xôn xao viết hồ sơ, tớ thì viết 4 bộ liền nhưng nguyện vọng lớn nhất của tớ chỉ là Kinh tế Quốc dân, quay sang thấy cậu viết có 1 bộ, lại còn vào Bách Khoa, tớ hỏi sao lại thích Bách Khoa thì cậu trả lời vu vơ “Tại thích chơi điện tử, mà con trai Bách Khoa chơi điện tử giỏi lắm, à mà quan trọng hơn là để được ở gần cậu đó”. Cả ngày hôm ấy, từ lúc cậu nói câu ấy…tớ cứ suy nghĩ mãi…có phải cậu thích tớ ko.

Ngày x /03/2011: 3 ngày sau ấy, cậu nhìn tớ rồi hỏi “Sao thấy cậu đăm chiêu thế, suy nghĩ gì à?” – “Tại hôm trước cậu bảo là học Bách Khoa để được gần tớ nên suy nghĩ thôi” – “Thế cậu chưa nhận ra là tớ thích cậu sao mà còn hỏi lạ vậy?” – “Thật chứ?” – “Thật mà, nhưng khi nào đỗ đại học, tớ mới tỏ tình!” – “Nói rồi nhé” – “Nói rồi! Yên tâm”

Ngày x /08/2011: 1 ngày tháng 8, khi 2 đứa đều biết kết quả, cậu gọi cho tớ và nói muốn gặp tớ…việc đầu tiên cậu làm là ôm lấy tớ rồi bảo “Tớ đỗ rồi nhé! Cậu làm người yêu tớ nhé!” Tớ chẳng nói gì, chỉ gật đầu và ôm lấy cậu.

Ngày x /10/2011: 1 ngày đẹp trời tháng 10, 2 đứa đi lang thang ở Hà Nội, tự dưng cậu lại hỏi tớ “Ko biết hôn nhau thì sẽ có cảm giác gì nhỉ!”…ngày hôm ấy, chúng ta trao nhau nụ hôn đầu tiên ngay dưới chân phòng trọ tớ.

Thời gian sinh viên thì vui lắm, chúng ta cùng đi khắp phố phường, khám phá từng con đường 1, lạc hết chỗ này đến chỗ kia. Tiết kiệm từng đồng để vác nhau đi ăn vì cả 2 đứa đều có sở thích ăn vặt, tớ rất thích câu nói của cậu “Em ăn đi, miếng này ngon này, miếng này ko ngon anh ăn”...tớ thích không khí chớm đông Hà Nội, trời man mát…đi dạo phố thích lắm. Tớ nhớ những ngày cuối tuần, hôm nào không về quê 2 đứa lại vác nhau đi lượn hết Hồ Gươm rồi đến Hồ Tây, lượn mãi mà ko thấy chán…Tớ nhớ 1 lần sốt phải nằm viện, cậu đến chăm tớ, lúc tớ tỉnh dậy thì thấy cậu ngồi nhưng vẫn nắm tay tớ rồi gục đầu xuống giường ngủ lúc nào ko biết…rồi lần 2 đứa ngã xe, bị người khác đâm vào rồi chạy mất, cậu ngã rách cả chân vẫn bình tĩnh hỏi “Em có sao ko? Anh chỉ bị rách chân chút thôi, em có chảy máu chỗ nào ko?” mặc dù người chảy máu đang là cậu. Tớ khóc hết nước mắt vì sợ…tớ sợ máu lắm. Cậu biết mà, chiếc sẹo ấy gắn liền với kỷ niệm của 2 đứa...và trong chiếc ví của cậu, chiếc ví mà tớ tặng hồi cậu năm 3, lúc nào cũng có 1 tấm ảnh của tớ, là 1 chiếc ảnh thẻ, tớ hỏi sao ko để ảnh nào xinh đẹp thì cậu bảo “Để lúc nào nhìn em cũng thấy em xinh hơn trên ảnh, chứ trên ảnh mà xinh lại thấy ở ngoài lại xấu à!”.

Ngày x/07/2015: Thời gian cứ thế trôi đi, 2 đứa tốt nghiệp, tớ hỏi “thế khi nào anh định rước em về đây!”…cậu hứa với tớ khi nào ra trường, đi làm công việc ổn 1 chút, có tiền lấy vợ thì sẽ rước tớ về…nhưng tớ thừa biết tính cậu, cậu muốn công việc ổn, lương ổn là để lo cho tớ…chứ từ trước đến giờ, lúc nào cậu chẳng nói “Quan trọng là lo cho em chứ anh thế nào mà chẳng được…” tớ từng ước chúng ta sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc, có 2 đứa con, cả 2 đều có đôi mắt bồ câu giống tớ và cậu.

Và rồi ngày x/11/2015 Khi tớ đang đi gặp khách hàng ở Bắc Ninh, tớ nhớ hôm đó cậu còn bảo là đi về xong tối đi ăn nhé, thì có 1 cuộc gọi từ 1 số máy lạ…
- Alo?
- Alo ai đấy ạ?
- Bạn ơi, bạn trai của bạn bị tai nạn mất rồi, trong ví của bạn ấy có ảnh bạn, sau ảnh của bạn là số điện thoại của bạn nên mình gọi để thông báo bạn đến nhận người thân…

Tớ như chết lặng…tớ liền bắt taxi từ Bắc Ninh về thẳng bệnh viện, người đầu tiên xuất hiện ở đó là tớ, bố mẹ cậu còn chưa lên kịp…và cậu nằm ở đó, ko nói, ko cười, chỉ nằm ở đấy, đôi tay lạnh ngắt…, lúc đầu tớ còn ko tin đó là sự thật nhưng khi nhìn đôi giày, chiếc áo sơ mi, rồi chiếc ví có ảnh tớ...tim tớ như thắt lại. Mọi người nói rằng 1 người phụ nữ lái ô tô mất lái đã đâm vào cậu, kéo lê cậu đi…thực sự tớ ko muốn nghe, ko muốn nghĩ…

Ngày x/11/2015: Mọi người, bạn bè, anh em họ hàng đến gặp cậu, mọi người thương cậu lắm.

Ngày x/11/2015: Hôm ấy mọi người ở đây, có tớ, có bạn thân của cậu…cùng đưa cậu đi, tớ là người ở lại cuối cùng. Tớ ngồi kể cho cậu nghe những lời hứa, những dự định của 2 đứa…và tớ hỏi “Sao cậu lại ko giữ đúng lời hứa”.

2016 Tớ đi du học Anh, tớ sợ nếu ở lại Việt Nam, tớ ko thể quên cậu…
Cậu biết không, từ lúc tớ qua Anh đến giờ, đã có 2 người tỏ tình tớ nhưng tớ đều nói với họ rằng “Tớ có người yêu rồi, các cậu thông cảm nhé” vì tớ chẳng thể quên được cậu.

09/03/2019 Và 3 năm trôi qua, tớ đã về Việt Nam, tớ đã đi làm, đã có 1 cuộc sống mới ổn hơn nhưng chưa bao giờ quên cậu, quên những kỉ niệm của 2 đứa. Hôm nay dọn nhà, tớ mở chiếc hòm cũ ấy ra, trong đó có chiếc ví của cậu, có hộp bút, có tất cả những món quà cậu tặng tớ, đọc lại cuốn nhật ký…tớ lại thấy nhớ cậu lắm, tớ lại khóc mặc dù tớ đã tự hứa sẽ không khóc nữa, tớ phải mạnh mẽ hơn nhưng cậu à…nếu bây giờ cậu có nghe thấy tớ chỉ muốn nói với cậu

“Ở bên ấy, Cậu phải hạnh phúc đấy…chàng trai năm ấy từng yêu tớ hơn cả bản thân mình!”
Chẳng biết bao giờ…tớ mới có thể quên được cậu…chàng trai mãi mãi tuổi 22". 

Đoạn chia sẻ ngay sau khi đăng tải đã thu hút nhiều sự quan tâm và bình luận của dân mạng. Nickname Mai Hương Gi. chia sẻ: "Đau đớn nhất không phải là phản bội mà là cách biệt âm-dương.Yêu nhau lắm chứ nhưng lại không thể khoác tay nhau bước vào lễ đường mặc cho bao dự định đã từng vẽ ra chuẩn bị cho một tương lai của hai đứa.Khi ấy một người chết về thể xác một người chết về linh hồn."

Chẳng biết bao giờ tớ mới quên được cậu - Chàng trai mãi mãi tuổi 22

Chẳng biết bao giờ tớ mới quên được cậu - Chàng trai mãi mãi tuổi 22

Chẳng biết bao giờ tớ mới quên được cậu - Chàng trai mãi mãi tuổi 22

Thuy Dinh tâm sự: "Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người".

Hạ Bii nói: "Đau đớn nhất chính là khi bạn không còn giọt nước mắt nào. Không phải không có lương tâm mà là quá đau khổ".

Hiện đoạn chia sẻ vẫn đang thu hút sự quan tâm của cư dân mạng.

Thùy Linh

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu