Đã là vết thương, chỉ cần chạm vào, lại đau nhức nhối. Ôi, người cũ còn thương!
Tin liên quan
Đi ngoài đường bất chợt thấy cái quán quen quen, lại nghĩ: “À, hồi xưa mình hay ngồi đó ăn với người ấy”. Rồi lại chạnh lòng, quay đầu đi thẳng. Nhớ đến thế nhưng cũng không muốn vào, ngồi trong quán cũ, kỉ niệm lại ùa về. Nào là lúc nũng nịu chia nhau từng miếng bánh, rồi dụi đầu vào vai nhau mà cười giòn tay. Về thôi, vào có ăn được đâu!
Buồn quá, về nhà lướt facebook, thấy mấy món đồ khăn len đẹp ơi là đẹp, lại nhớ mùa đông năm trước, người ấy cũng từng mua cho mình một chiếc khăn. Giờ tuy đã cất nó ở đáy tủ, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn thấy nước mắt rơi trên gò má. Cũng có lúc thấy người ta bán đồ đôi, lại nhớ cái hồi, hai đứa ngồi chọn chọn mua mua. Bây giờ thì thôi, thích đến mấy, mua về có để làm gì?
Chán quá lại nằm ngủ. Lại giật mình cầm điện thoại lên khi có tiếng tin nhắn. “Ai nhắn đấy nhỉ? Hay là…?”. Trong lòng nhiều lúc cũng mong người ấy nhắn một tin, dù chẳng để làm gì. Thì đã chia tay nhau lâu rồi mà, có liên quan gì đến đời nhau nữa đâu. Giờ có nức nở cả trong giấc mơ, người ấy có khi cũng chẳng mảy may suy nghĩ. Người ta vô tình mà mình cứ vẫn đau đáu, là sao?
Sáng tỉnh dậy, mùa đông lạnh thế không biết! Vẫn giữ thói quen nằm ngủ nướng thêm 5, 10 phút, rồi tít một giấc, hôm nào cũng đến công ty muộn, bị mắng, bị phạt. Rồi mệt, rồi tủi thân, rồi lại chạy ra hành lang khóc rấm rức. Chẳng qua là vẫn chưa quen với việc có người đúng 6 rưỡi sáng là gọi mình dậy, rồi í ơi: “Chờ anh qua chở đi ăn sáng rồi đi làm”. Lòng người đã đổi thay, cuộc đời cũng khác rồi, sao vẫn không thể thay đổi được thói quen xưa?
Tối tan làm thì bất giác trong lòng hồi hộp đủ cảm xúc, kiểu như bước ra cái có người đứng chờ mình về thì ôi thôi......khi nhận ra chẳng có ai chờ mình, tim lại nhói một cái. Những ngày trời lạnh, người ấy đã mang sẵn một chiếc áo khoác dày cộp, một chiếc khăn ấm ơi là ấm để che lên người mình. Lúc trời mưa, người ấy cầm ô đón về, hồi ấy, đi dạo dưới mưa sao mà lãng mạn thế, chẳng thấy sến súa như bây giờ. Lúc này thì Hà Nội đang giữa mùa đông, rét đến tê tái. Lại tự hỏi: “Năm nay rét hơn mọi năm hay sao ấy nhỉ? Hay là vì thiếu một người nên có khoảng trống cho gió lùa vào?”. Lại thôi, không nghĩ nữa, lao như bay ra đường, lạnh thì mặc lạnh, có chết được đâu, cô đơn mới chết được!.
Trở về nhà một mình, nhiều khi nhớ đến quay quắt cũng không dám nhắn tin cho người ấy. Có lúc chỉ muốn cầm chai rượu tu ừng ực, để say, để mà lấy đủ dũng khí “làm càn”, để có thể hét lên: “Em nhớ anh lắm, anh có biết không”. Nhưng rồi lại uống say quá và lăn ra ngủ. Tỉnh dậy sau cơn say, lại nhận ra, cuối cùng chỉ có mình ta, hụt hẫng. Nào có ai nhớ đến mình đâu, nào có ai thức khuya đợi mình, nào có ai quan tâm dù chỉ vài dòng tin nhắn…
Thế là cứ quanh quẩn hết ngày hết đêm, nào là nhớ nhung, nào là quay quắt, nào là dằn vặt, nào là khổ đau…Lâu rồi cũng không đi ra phố, chỉ cắm đầu vào công việc, và ngủ! Không đi mua đồ, không quần áo, không son phấn, ít đặt mua đồ online… chỉ vì không muốn chạm vào kỷ niệm hai đứa. Facebook, zalo cũng nghỉ chơi với nhau rồi, nhưng vẫn lâu lâu lén vào xem người thế nào, rồi thấy hận trong lòng vì sao mình không thể bơ đi mà sống?
Lâu lâu cảm xúc, kỷ niệm nó ùa về như vậy đó. Đâu phải sắt đá hay gì đâu mà chai sạn, mình thì lại là con gái có mạnh mẽ được bao nhiêu đâu…
Mai Anh
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất