Xa nhà lâu, con về quê ăn Tết thì chỉ còn thấy tấm di ảnh của mẹ cười hiền hậu

2017-01-16 12:25
- "Mẹ mày mất được tuần nay rồi, lúc mất bà cụ mong mày lắm. Thôi đừng khóc nữa rửa ráy rồi thắp cho mẹ nén nhang mai bác đưa ra mộ mẹ..."

Mỗi khi nhắc đến người mẹ già mang tên Lan ấy ai cũng xót xa. Bà Lan sinh ra trên 1 vùng quê nghèo, thời đó gia đình bà rất đông anh chị em vì muốn nhường tiền học phí cho em mà đang học thì bà Lan nghỉ giữa chừng đi làm thuê giúp bố mẹ nuôi 4 đứa em ăn học nên người. 

Đến năm 28 tuổi bà mới lấy chồng tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, thời đó kinh tế khó khăn, chồng lại hay ôm đau, gánh nặng cơm áo gạo tiền đổ hết lên vai người vợ tần tảo. Sau 6 năm chung sống bà sinh được 3 người con trai khỏe mạnh đáng yêu, cuộc sống tuy vất vả nhưng bà vẫn thấy hạnh phúc vì có được 1 người chồng hiền lành và 3 đứa con ngoan.  

Khi kinh tế khấm khá hơn chút cứ nghĩ đời bà sẽ bớt khổ thì bỗng dưng chồng bà ra đi sau 1 cơn bạo bệnh. 2 năm sau 2 đứa con trai của bà bị chết trong 1 vụ tai nạn. Từ đó người đàn bà đáng thương ấy như kiệt sức, bà buồn đau và mất ngủ triền miên, mỗi buổi sáng thức dậy tóc bà lại bạc thêm. Ai nhìn vào cũng chua xót, từ ngày chồng mất con cũng mất, động lực duy nhất để bà sống tiếp đó là cậu con út tên là Tuấn. 

 (Ảnh minh họa) 

Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, từ ngày bố và các anh lần lượt mất Tuấn cũng suy sụp rất nhiều. Nhìn mẹ già và ngôi nhà xơ xác anh luôn nghĩ sẽ cố gắng làm giàu để mẹ được hưởng phúc. 

Tuấn quyết định không học đại học mà thay vào đó anh đi làm thuê từ sớm. Nhiều lần mẹ Tuấn khuyên anh hãy đi học nhưng anh không chịu, những ngày Tuấn đi làm thuê xa nhà mẹ anh chờ con mòn mỏi.  

Thỉnh thoảng người mẹ già lại chạy qua hàng xóm nhờ họ gọi điện giúp cho Tuấn, thấy con bốc máy bà mừng rỡ: 

- Con à, con khỏe không mẹ nhớ con lắm. 

- Con khỏe, mẹ nhớ ăn uống đầy đủ không được tiết kiệm nhé. 

- Thế bao giờ con về. 

Câu hỏi của mẹ già khiến Tuấn nghẹn lại: 

- Hôm nào công việc xong thì con về, tối ngủ mẹ nhớ khóa cửa cẩn thận nha. 

- Ừ mẹ biết rồi. 

Từ ngày Tuấn đi người ta thấy bà Lan ngày càng gầy, răng đau nên bà ăn chẳng được nhiều, hơn nữa không có con bà buồn, sáng tới tối cứ lủi thủi 1 mình trông thật đáng thương. Tuấn đi làm vất vả cực nhọc, hôm thì đi xây hôm thì đi vác gỗ được bao tiền anh gom góp lại sau này về sửa nhà lấy vợ. 

1 năm anh về thăm mẹ được vài lần mua cho bà thùng sữa, rồi cho bà tiền tiêu nhưng mẹ Tuấn cứ bảo: 

- Con về quê lấy vợ đi mẹ yếu lắm rồi, lấy vợ cho mẹ có cháu bế. 

- Mẹ cứ bình tĩnh sang năm con về nhất định con sẽ xây nhà và cưới vợ cho mẹ vui mẹ nhé. 

Về được 1 tuần Tuấn lại đi, năm đó anh không về quê ăn Tết vì mấy ngày Tết ở lại làm lương sẽ rất cao. Ở bên Lào Tuấn nhớ mẹ vô cùng, thỉnh thoảng anh gọi điện về bà lại khóc. 

3 năm liền như vậy, năm nào người ta cũng thấy bà Lan lủi thủi làm mâm cúng chồng và các con. Rồi bà đứng trước bàn thờ để khấn, bà khóc vì nhớ Tuấn, nhiều lúc muốn gọi cho con mà chẳng biết gọi vào số nào vì số điện thoại của Tuấn khá thất thường. 3 năm không ăn Tết ở nhà là 3 năm 2 mẹ con vô cùng buồn tủi, nhiều lần Tuấn muốn về nhưng vì bị nợ lương nên lại thôi. Bà Lan càng ngày càng điếc, lẩm cẩm, nhưng hễ ai đến chơi bà lại nhắc đến thằng Tuấn. 

Tết năm nay, Tuấn quyết định không ăn Tết xa quê nữa mà về ăn với mẹ. 3 năm anh để mẹ già lủi lủi đón Tết 1 mình đã là quá đủ. Tuấn lĩnh hết tiền gói gém đồ đạc lên đường về quê, lần này về anh sẽ ở nhà sửa nhà chăm sóc mẹ rồi làm lại vườn. Anh sẽ trồng rau chăn nuôi và lấy vợ, suốt chặng đường Tuấn cứ đưa ảnh mẹ ra ngắm, thỉnh thoảng nước mắt anh lại lăn dài vì thương mẹ, nhớ bố và nhớ 2 anh. 

Nhiều lúc Tuấn nghĩ sao ông trời tàn nhẫn nỡ cướp đi nhiều người thân của anh như vậy. Nếu có điều ước anh sẽ ước bố và 2 anh vẫn sống khỏe mạnh để anh và mẹ đỡ đau khổ như vậy. 

Tuấn về đến nhà đã 7 giờ tối, anh chạy ngay vào nhà nhưng thấy nhà cửa tối thui. 

- Mẹ ơi, con về rồi đây. Mẹ ngủ rồi à, mới có 7 giờ sao mẹ ngủ sớm thế, mẹ ơi. 

 (Ảnh minh họa) 

Chẳng thấy mẹ trả lời và chạy ra đón mình như mọi lần Tuấn bắt đầu thấy bất an. Anh luồn tay kéo cửa ra, thấy anh con mèo giật mình nhảy qua bàn thờ khiến ảnh mẹ anh rơi xuống trước mặt. Tuấn bủn rủn nhặt ảnh mẹ lên chạy vào buồng trong kiểm tra chẳng thấy mẹ đâu anh khóc gào lên: 

- Mẹ ơi sao mẹ lại bỏ con, mẹ mất từ bao giờ sao không ai nói với con 1 tiếng nào vậy. Mẹ ơi, con về ăn Tết với mẹ sao mẹ không chờ con. 

Tiếng khóc xé lòng của cậu con trai khiến hàng xóm nghẹn ngào chạy qua: 

- Tuấn về rồi đấy hả con, mọi người cố liên lạc cho mày mãi mà không được. 

- Mẹ cháu mất khi nào hả bác, sao mẹ lại bỏ cháu mà đi vậy, sao anh cũng bỏ cháu mà đi vậy. 

Mẹ mày mất được tuần nay rồi, lúc mất bà cụ mong mày lắm. Thôi đừng khóc nữa, rửa ráy rồi thắp cho mẹ nén nhang mai bác đưa ra mộ mẹ. 

Cả đêm Tuấn nằm ôm di ảnh của mẹ, của bố và 2 anh run rẩy. Anh không còn nước mắt để khóc nữa, trong căn nhà liêu xiêu anh thấy thật cô đơn, người thân của anh đã bỏ anh mà đi hết rồi. Tuấn còn chưa báo hiếu cho mẹ, anh còn chưa khoe anh đã kiếm đủ tiền xây nhà cho mẹ mừng. 

Thế mới nói, giây phút bên gia đình quan trọng lắm, phận làm con hãy biết trân quý điều đó. Tết nhất hãy cố về ăn bữa cơm với bố mẹ, tiền không có có thể kiếm, nhưng 1 khi bố mẹ đã mất thì không thể tìm lại đâu. Vậy nên hãy về nhà khi còn có cơ hội, hãy thể hiện tình yêu thương của bố mẹ khi ta vẫn còn họ bên đời. 

Theo Thể Thao Xã Hội  

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Đừng bao giờ tự tin về vị trí của mình trong trái tim ai đó