Những hơi ấm "dự phòng"

Diệp Tử Mộc 2014-12-29 15:06
- Nằm bên chồng, chị thấy mình dằn vặt, thấy mình tồi tệ vì đã có những phút giây muốn ngã vào lòng cậu đồng nghiệp trẻ.
7 giờ tối, ánh đèn trong căn nhà cuối ngõ vẫn tắt ngấm, chị mệt mỏi mở cổng trở vào trong. Chị lụi hụi cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. 8 giờ, anh vẫn chưa về, đợi lâu không được, chị ăn cơm một mình rồi lên phòng làm việc. 11 giờ đêm, tiếng chuông cửa vang lên khi chị đang say giấc, chị giật mình tỉnh dậy, lần mò trong bóng tối xuống mở cửa cho anh. Cái lạnh đêm đông khiến chị không khỏi cau mày khó chịu trước cơn gió ập đến đem theo mùi rượu nồng. Chị đợi anh vào nhà rồi cẩn thận khóa cửa, tắt đèn, đi lên phòng không quên đem theo một chậu nước nóng và chiếc khăn mặt sạch cho anh. Anh quẳng chiếc cặp, lau qua mặt rồi lăn ra ngủ, chẳng hỏi thăm vợ được câu nào. Chị lại tỉ mỉ cởi tất, thay giúp anh bộ quần áo rồi đắp chăn cho anh, lặng lẽ sang phòng bên.
Anh và chị mới cưới nhau được hơn một năm sau bốn năm yêu nhau trong trường đại học. Gia đình hai bên đều là công chức khá giả, ra trường, anh chị nhanh chóng ổn định công việc rồi làm đám cưới, mọi thứ đều đã có gia đình hai bên lo lắng đủ đầy nên chẳng phải bận tâm suy nghĩ điều gì, chỉ tập trung phát triển sự nghiệp rồi ổn định cuộc sống riêng.
Thời gian đầu mới cưới, anh cũng lãng mạn, quan tâm chị lắm, cuối tuần vẫn hẹn hò nhà hàng, thỉnh thoảng hai vợ chồng lại đi du lịch.  Anh còn bàn với chị là sẽ có con ngay sau đó. Nhưng rồi nửa năm sau, anh phấn đấu lên trưởng phòng, công việc bận rộn cuốn anh đi, anh chẳng còn thời gian quan tâm đến gia đình nói gì đến chuyện lãng mạn với chị. Kế hoạch sinh con cũng bị anh gác lại. Anh nói: “Đây là thời điểm quan trọng đối với sự nghiệp của anh. Cả đời chỉ có một cơ hội đấy thôi, con cái lúc nào có mà chẳng được”. Nghe anh bảo thế, chị cũng im lặng chấp nhận, chẳng dám bàn gì thêm vì chị nghĩ là vợ thì phải ủng hộ chồng.

Từ ngày lấy anh, chị đâm ra ít nói và sống lặng lẽ hơn.
Chị vốn là người vui vẻ, cởi mở, sống hòa đồng với mọi người nhưng từ ngày lấy chồng thì đâm ra ít nói, hết giờ làm việc là trở về nhà, chẳng mấy khi đi đâu tụ tập với bạn bè nên sống trong căn nhà vắng lặng suốt một thời gian cũng không tránh khỏi cô đơn, buồn bã. Thấy gia đình người ta cuối tuần đưa nhau đi chơi, con cái quây quần, chị lủi thủi cơm nước nấu nướng rồi lại ăn một mình, nhiều lần muốn nói với anh về việc sinh con mà anh thì về đến nhà là lăn ra ngủ, chẳng có nổi thời gian để lắng nghe những tâm sự của chị. Lâu dần, chị cứ sống lặng lẽ như một cái bóng, không đợi chờ những cuộc điện thoại hẹn hò của anh nữa, chị đã quên đi mất thói quen xem một bộ phim hay, đến một nhà hàng mới trước đây, chị cũng không thấy hào hứng khi kết thúc một ngày, trở về nhà có thể kể cho anh những niềm vui trong một ngày, chị đã làm gì, gặp ai. Anh không hỏi, chị không nói, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, cuộc sống quay vòng những nhịp điệu tẻ nhạt.
Rồi anh cũng lên trưởng phòng, nguyện vọng của anh cuối cùng đã đạt được. Chị mừng mừng tủi tủi trong bữa tiệc liên hoan của gia đình có đông đảo họ hàng hai họ đến chơi. Chị nghĩ rằng, anh lên chức rồi thì những ngày tháng sau này sẽ không còn buồn chán, chị sẽ sinh những đứa con, họ sẽ trở lại là một gia đình hạnh phúc, êm ấm như ước muốn trước đây. Đêm hôm đó, trong vòng tay anh, chị thì thầm nói về nguyện ước của mình, anh ậm ừ. Nhưng rồi mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi, anh vẫn đi sớm về khuya, chị vẫn cô đơn trong ngôi nhà lạnh lẽo. 
Lúc này ở công ty chị, có một cậu đồng nghiệp mới về làm. Đồng nghiệp trẻ, sôi nổi, đẹp trai, lãng tử - biết chơi đàn, biết hát lại rất ga lăng với các đồng nghiệp nữ nên cả văn phòng của chị bắt đầu nhốn nháo. Chị mỉm cười trước một niềm vui mới, chị thấy mình hào hứng với công việc của công ty hơn. Chị bắt đầu hòa nhập với các cuộc vui của đồng nghiệp, sau giờ làm cũng vui vẻ tham gia các cuộc tụ tập, khi đi ăn, khi đi hát, chị thấy mình như đang trở về những ngày tháng sinh viên, thấy mình sống lại những phần hồn đã chết. Thật ra, chị mới 26 tuổi, nào phải đâu đã già, nhưng thời gian qua, chị cứ sống lặng lẽ như một chiếc bóng, chị thu mình vào những nỗi niềm riêng, chẳng biết từ lúc nào đã đánh mất con người vốn có. Mà chị ngày còn đi học cũng là cô nữ sinh xinh xắn, hoạt bát, hay tham gia các phong trào đoàn đội nên được nhiều người yêu mến, vậy mà lấy chồng xong – lại thành bà già mất hồn, khô khan, tẻ nhạt, chị còn thấy chán chính mình nữa là. Giờ có mở lòng ra mới biết mình đã sống vô nghĩa thế nào trong suốt thời gian dài, chị quyết tâm thay đổi, tìm lại chính mình.
Có lẽ chính sức trẻ của các đồng nghiệp đã đánh thức phần ngủ quên trong bản thân chị. Từ hôm đấy, chị đến công ty với diện mạo trẻ trung, vui tươi như hoa, lạc quan yêu đời hơn hẳn. Cũng từ lúc chị tham gia các cuộc vui, cậu đồng nghiệp trẻ mới đến dường như quan tâm đến chị đặc biệt hơn. Cậu luôn tìm mọi cách để tiếp xúc với chị. Sự quan tâm, nồng nhiệt của cậu khiến chị cảm thấy ấm áp. Hai người nói chuyện với nhau rất nhiều, dường như đã thành thói quen mỗi ngày trước khi đi ngủ, hôm nào không nói chuyện với cậu vài câu, chị đâm ra thấy hụt hẫng, khó chịu. 
Họ cứ thân thiết với nhau như thế, chị không biết trong lòng mình đang hình thành những cảm xúc gì, cũng có lúc chị tự nhủ, phải giữ khoảng cách với cậu ấy nhưng nỗi cô đơn của bản thân, sự thiếu vắng cảm giác được yêu thương, quan tâm quá lâu đã khiến chị không thể chối từ sự ấm áp mà cậu ấy đem đến. Thế rồi ngày sinh nhật chị đến, chồng chị không nhớ cũng không về, không có một lời chúc mừng nào cả, chị ngồi trong bóng tối lặng lẽ, nước mắt tuôn rơi.

Có lẽ chính sức trẻ của các đồng nghiệp đã đánh thức phần ngủ quên trong bản thân chị.
Chị nghĩ về những ngày tháng cô đơn của mình cứ dài thêm, lòng chị cứ nguội lạnh dần những cảm xúc yêu thương, mong nhớ, đợi chờ. Trong lúc miên man nghĩ về nỗi hờn tủi của bản thân, chiếc điện thoại của chị reo vang. Chị giật mình, quờ tay cầm vội chiếc điện thoại, khoảnh khắc ấy, chị đã nghĩ về chồng… Nhưng đầu dây bên kia, giọng cậu đồng nghiệp trẻ ấm áp vang lên, những giai điệu chúc mừng sinh nhật sôi động hòa trong tiếng đàn guitar điêu luyện. Tiếng hát trầm ấm của cậu khiến chị như quên đi tất cả những muộn phiền, vừa mới đây thôi, chị còn cảm thấy mình lẻ loi biết bao. Thế rồi khi chị đang say sưa lắng nghe, phía bên kia, cậu đột ngột cất lời: “Ca khúc này xin gửi tặng người phụ nữ mà tôi thầm yêu bấy lâu nay”. Không gian đột nhiên trầm xuống khi cậu cất lên những giai điệu sâu lắng - “Còn tuổi nào cho em”. Chị lặng người đi, chị không biết điều gì đang xảy ra quanh mình, mãi cho đến khi chị trở vào giường nằm, chị vẫn thao thức không ngủ được, trong đầu chị tràn ngập những lời ca, tiếng hát của cậu: 
“Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai. Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời. Xin cho tay em còn muốt dài. Xin cho cô đơn vào tuổi này. Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài. Em xin tuổi nào còn tuổi nào cho nhau. Trời xanh trong mắt em sâu. Mây xuống vây quanh giọt sầu. Em xin tuổi nào, còn tuổi trời hư vô, bàn tay che dấu lệ nhòa…” 
Hôm sau, chị đến công ty, chị thấy cậu đứng đợi ở bậc cầu thang, chị cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt cậu, cố gắng bước đi thật nhanh. Khi chị bước qua cậu, chị thấy môi cậu khẽ nở một nụ cười buồn: “Anh sẽ đợi câu trả lời của em...” Chị run rẩy bước vào văn phòng, cả ngày hôm đấy, chị chẳng thể làm gì, cứ như người mất hồn.  
Tan làm, chị lang thang rất lâu trong lòng thành phố, chị bước qua những nơi trước đây chị và chồng hẹn hò khi còn yêu nhau thời đại học. Chị thấy nơi nào trong thành phố này cũng đầy ắp những kỷ niệm giữa chị và anh. Nhưng trong đầu chị, chẳng biết tại sao lại vang lên những giai điệu đượm buồn của cậu: “Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu. Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù. Xin chân em qua từng phiến ngà. Xin mây xe thêm mầu áo lụa. Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ...” 
Chị trở về nhà khi đã muộn. Chị thấy trong nhà sáng đèn, trên bàn bày sẵn những món ăn, còn có một bình hoa thạch thảo tím ngát – loài hoa mà chị yêu,  anh thì đang đeo tạp dề, tay hí hoáy đảo một món ăn đang nấu dở. Thấy chị bước vào, anh cười ngại ngùng: “Hôm nay anh về sớm, làm mấy món đơn giản để chúc mừng sinh nhật em. Đêm qua anh về muộn, thấy em ngủ rồi nên không dám đánh thức. Hôm qua sinh nhật em mà anh không về được, xin lỗi vợ rất nhiều”. Chị đứng ngẩn người, nhìn mọi thứ quanh mình, nhìn gương mặt anh đang đỏ bừng vì đứng bếp, bỗng nhiên nước mắt nhòe nhoẹt. Anh thấy chị khóc thì cuống cuồng, chẳng biết làm sao, tay chân cứ quýnh quáng làm đổ cả chảo thức ăn, chị nhìn anh trong bộ dạng đấy liền bật cười.
Những nỗi hờn giận anh trước đây tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô biên lúc này. Đêm đó, nằm bên anh, trong niềm hân hoan của hạnh phúc, chị lại nghĩ về cậu. Chị thấy sợ hãi bản thân, chị dằn vặt, chị thấy mình tồi tệ, dù chỉ là trong khoảnh khắc, chị đã từng muốn gục đầu vào vai cậu, để được yêu thương, được chở che, được sống lại những ngày tháng lãng mạn trong tình yêu và chị đã giận, đã trách, thậm chí đã căm ghét anh nhường nào. Nhưng rất may là chị không yếu đuối ngã lòng dù thực tình trong lòng chị - đã có những giây phút xao động, chông chênh vì cậu, đã từng có những lúc – chị nhớ đến cậu rất nhiều. Chẳng biết vì anh đã kịp trở về để đánh thức chị hay bởi vì sâu thẳm trong lòng chị - cái nghĩa gia đình vẫn đủ lớn để khiến chị biết dừng lại. 
Có những người ở bên mình rất lâu, ấm áp và gần gũi như thể mãi mãi là điểm tựa cho mình những khi mỏi mệt, cô đơn. Nhưng tất cả chỉ dừng lại thế thôi. Không đi xa hơn được. Đôi lúc thấy tình cảm cũng tàn nhẫn quá. Rõ ràng là không yêu, nhưng cũng chẳng muốn đánh mất một mối quan hệ như thế, ích kỷ và tham lam cố giữ cho mình một hơi ấm dự phòng. Có những người rất tốt nhưng chẳng cách nào yêu được. Bởi vì tình yêu đâu có phân biệt tốt xấu, đâu cần lý lẽ ra sao. Nó chỉ như con ngựa bất kham chạy cho đến kiệt cùng thương nhớ. Thì thật ra, chúng ta là vậy. Chúng ta là những con người – vì yêu nhau đã lâu, không tránh được thời điểm yếu lòng muốn gục ngã trước một cơn sóng lạ ập đến. Nhưng tình yêu đâu phải chỉ cần bước đến bên nhau khi còn thấy nhau mới mẻ và bỏ đi khi đã chẳng còn điều gì để khám phá nữa? Bởi vì, chị là người đã có gia đình, chỉ vậy thôi – đó là tất cả điều khiến chị và cậu sẽ mãi mãi dừng lại ở một mối quan hệ ấm áp, trên tình bạn nhưng không là tình yêu.
Diệp Tử Mộc
(Theo congluan.vn)

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Không ngờ con trai Ly Kute đã lớn thế này: Ngoại hình bảnh bao, lại còn 'ga lăng' làm một việc giúp mẹ