Bỏ người yêu 5 năm, cưới người mới quen… 2 tháng
Tin liên quan
Chị từng nói với tôi: “Em à, hạnh phúc trên đời chưa bao giờ là dễ giữ!” Rồi chính chị lại là người rơi vào hoàn cảnh ấy, không giữ nổi hạnh phúc của bản thân mình.
Chị họ của tôi tên My một cô gái miền thôn quê, ưa nhìn, tốt tính và chăm chỉ. Chị là cô gái có rất nhiều chàng trai theo đuổi, và rồi chị nhận lời yêu một chàng trai, chàng trai ấy hơn chị 4 tuổi, gia đình gia giáo, học thức cao, đạo đức, tính tình đều rất tốt, mất mỗi khoản hay ghen.
Hợp tính cách, xứng ngoại hình, họ cùng nắm tay trải qua biết bao nhiêu sóng gió.
Chị đưa anh về thăm nhà, gia đình không phản đối.
Anh đưa chị về ra mắt, bố mẹ anh hài lòng.
Tình yêu của họ cứ ngỡ rằng, một mai khi anh ổn định sự nghiệp, chị ra trường rồi anh sẽ xin cưới chị, rồi họ sẽ tổ chức một đám cưới có đông đủ họ hàng anh em, bạn bè thân thiết.
Chị học một trường đại học trên Hà Nội, anh là người chu cấp, giúp đỡ chị phí học tập, sinh hoạt, anh lo chị sống không tốt nên cùng dốc lòng dốc sức cố gắng vừa học lên, vừa làm thêm, dành dụm tiền cho chị.
Anh luôn quan tâm, chăm sóc và bên chị lúc cần.
Mỗi lần chị đau ốm, anh lo làm hết mọi việc không kể đêm hôm, thậm chí xin nghỉ việc một thời gian chỉ để ở bên và chăm lo cho chị.
Thế mà chị lại có cái tính khó bỏ là đi đâu với ai làm gì cũng giấu, càng giấu thì anh lại càng tò mò, càng tò mò lại càng suy nghĩ linh tinh rồi ghen. Mà anh ghen dữ lắm, ghen vì sợ mất chị, ghen vì yêu chị quá nhiều. Chị thì nóng tính, anh mà ghen, mà giận, là chị giận ngược lại, anh quay ra làm lành với chị thì chị được đà làm căng lên.
Chị thì còn trẻ, có nhiều mối quan hệ chị không để mất, cũng còn nhiều sự lựa chọn ngoài anh, là anh nghĩ như thế, hoặc có thể, chị không yêu anh nhiều như anh yêu chị, vì chị cũng chẳng bao giờ ghen anh với một cô gái nào khác, chị không sợ mất anh chăng?
Dần dần, mối quan hệ giữa cả hai không còn như trước, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, tình cảm anh dành cho chị vẫn rất nhiều. Và rồi chị cũng ra trường, áp lực việc làm khiến chị trở nên khó chịu với mọi thứ. Lần cuối cùng họ cãi nhau, cũng vì chuyện chị giấu anh đi gặp người có thể giúp chị xin việc, nhưng chị không giải thích, anh cũng chẳng nói nhiều, chỉ lẳng lặng quay đi.
Sau đấy không lâu, anh nhận lời yêu một cô gái khác, cô gái này là bạn học cũ của anh, đem lòng yêu anh từ những năm đầu đại học, cùng ngành, cùng trường, thông minh và hiểu lòng người.
Anh nhận lời yêu một cô gái khác để thử lòng chị.
Chị biết anh có người yêu mới, chị chỉ cười, chị nói anh thay lòng nhanh quá, tình yêu 5 năm, quên đi, thế vào bằng tình yêu sau vài lần gặp lại. Rồi chị cũng mặc kệ chuyện đó là thật hay giả, chị đi chơi nhiều hơn, nhận lời tán tỉnh nhiều hơn, rồi chị cũng yêu, cũng nhận lời yêu sau một tháng quen biết.
Người mới này làm ở một công ty ở Bắc Ninh, lương tháng cũng cao, gia đình con một, được chiều chuộng hết lòng. Người ta cũng hơn chị 3 tuổi, bố mẹ anh cũng muốn có cháu bế bồng nên giục anh cưới. Anh ngỏ lời, và chị đồng ý thật.
Lời đồng ý khiến tôi thấy bất ngờ, còn người từng yêu chị 5 năm thấy sốc.
Chị đưa thiệp mời cưới cho anh, anh im lặng rất lâu rồi mới nhận nó từ trong tay chị.
Chị nhắc anh: “Đám cưới em, anh hãy đi cùng người yêu của anh đến dự nhé!”
Lúc đó anh chỉ gật đầu nói 3 chữ: “Chúc mừng em!” rồi anh rời đi.
Chị nhận lời lấy một người mới quen được 2 tháng.
2 tháng quen biết, chị nhận lời lấy một người. 5 năm cùng trải qua sóng gió, chị lại không thể đến với một người, cả đời cũng không thể.
Ngày cưới cuối cùng cũng đến, chị lộng lẫy trong bộ váy cưới, anh cũng đến dự, nhưng anh đi một mình. Về sau tôi mới biết thì ra, cô gái anh nhận là người yêu, cũng chỉ là vở kịch để thử lòng chị. Anh không đi cùng cô gái kia, cũng không tiếp tục diễn nốt vở kịch, cũng chẳng nói sự thật cho chị tôi biết, chỉ mang theo một hộp quà cưới, rồi đứng trước mặt chị, anh mở ra, đó là thứ mà chị từng ao ước có được, một đôi giày cao gót rất đẹp hiệu Jimmy Choo. Chị bần thần nhìn anh, nói ấp úng: “Anh vẫn nhớ ư?”.
Anh không nói gì, chỉ cúi người xuống, tận tay đi giày cao gót vào chân cho chị, chiếc giày rất đẹp, cũng rất vừa vặn, cũng hợp với chiếc váy cô dâu.
Anh đứng trước mặt chị rồi mỉm cười: “Đôi giày này, là tháng lương đầu tiên anh đã mua, đến bây giờ mới có cơ hội để em đi. Một đôi giày phù hợp, sẽ không khiến em đau chân, một đôi giày phù hợp sẽ giúp em tự tin bước tiếp. Em phải hạnh phúc nhé!”.
Lời nói của anh cứ thế vang lên, dòng người xung quanh cứ lặng đi, tôi cũng lặng im, lặng im nghe từng nhịp thở, giây phút ấy tôi chợt nghĩ rằng: “Chị, có phải chị đã đánh mất hạnh phúc nhất của đời mình rồi không?”.
Bởi có một sự thật là, chỉ trong một giây phút nào đó ta sai, những thứ về sau đôi khi cũng không đúng được nữa!
Linh Lan
Ảnh minh họa
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất