Con đĩ! Làm bạn gái anh nhé! (P.1)

Đường Kim Hùng 2016-04-21 16:35
- Tôi cầm lọ thuốc ngủ trên tay, nhìn thật lâu. Phải rồi. Tôi sẽ uống. Uống hết chỗ thuốc này. Tôi sẽ ngủ một giấc dài vô tận. Thế là xong. Đơn giản vậy thôi.
Tôi cầm lọ thuốc ngủ trên tay, nhìn thật lâu. Phải rồi. Tôi sẽ uống. Uống hết chỗ thuốc này. Tôi sẽ ngủ một giấc dài vô tận. Thế là xong. Đơn giản vậy thôi.
---
"Cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa chợt đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tiếng gõ cửa vô duyên!
Tôi giấu lọ thuốc ngủ xuống gối rồi hỏi cái thứ vô duyên ấy:
- Ai đấy?
- Tôi đây. Thành, chủ nhà trọ đây.
Tôi ra mở cửa, chưa kịp nói gì, mà cũng chẳng cần nói gì, Thành tiếp lời luôn:
- Chị cho tôi thu tiền trọ tháng này.
- Thôi được rồi. Anh vào đi.
Thành bước vào. Anh ta thở hắt ra mấy cái:
- Sặc mùi nước hoa. Đúng là phòng của người đẹp có khác.
Thành nhận tiền của tôi rồi đi. Tháng nào cũng thế, cứ đầu tháng là anh ta lại tới thu tiền nhà, không chậm một ngày nào. Tôi trọ ở đây cũng được 5, 6 tháng rồi. Xóm trọ này vào ban ngày luôn vắng tanh vì người ta đi làm hết. Tôi cũng chẳng biết là người dân ở đây họ làm nghề gì, chỉ biết là họ đi làm vào ban ngày, còn tôi thì đi làm vào ban đêm. 
Đêm về, tôi, à không, chúng tôi đứng đợi khách ở những con hẻm, những nơi khuất người đi lại. Hoặc là phải tíu tít ra bám, kéo người đi đường, hoặc là phải ra vẻ cao sang, quý phái, mặt lạnh. Ra vẻ thế thôi, chứ tôi biết là dù gì thì họ cũng chỉ coi chúng tôi là cái thứ rẻ tiền, rác rưởi.
Quên mất! Lọ thuốc ngủ tôi giấu dưới gối. Mà bây giờ tôi lại chẳng còn hứng thú với nó nữa. Thôi thì... coi như là Thành đã cứu tôi một lần vậy.
Tôi đóng cửa lại. Ban ngày thì tôi thường đóng kín cửa. Để ngủ. Để ôm khư khư cái điện thoại. Để tách biệt với thế giới bên ngoài. Hoặc cũng chẳng để làm gì cả.
Có lẽ Thành là cái tên chủ nhà trọ vô duyên nhất quả đất. Mà chẳng phải "có lẽ" nữa, tôi chắc chắn luôn: Anh ta là cái thứ vô duyên nhất. Nhiều lúc anh ta đi qua gõ cửa phòng tôi chẳng phải để thu tiền nhà, mà chỉ là gọi tôi dậy, bảo tôi phải mở cửa ra để "đón ánh nắng mặt trời", theo như lời anh ta nói.
Cuộc sống của tôi vẫn như vậy, ngày tháng trôi qua. Còn Thành, thì anh ta vẫn cứ vô duyên theo ngày tháng: Vẫn gõ cửa một cách vô duyên, vẫn gọi tôi dậy một cách vô duyên, vẫn muốn tôi "đón ánh nắng mặt trời" một cách vô duyên. À, đôi lúc anh ta còn làm mấy điều, nói mấy câu cực kỳ vô duyên. Vô duyên không thể tả được.
Truyện ngắn: Con đĩ! Làm bạn gái anh nhé! (phần 1/2)
Ảnh minh họa.
---
Đêm qua, tôi chẳng nhớ là mình vui vẻ với bao nhiêu khách nữa. Nhưng lúc này, tôi thấy trong người hơi khó chịu. Không thể dậy được. Có lẽ đêm qua tôi bị trúng gió, hoặc chỉ là do tôi quá mệt, tôi nghĩ vậy. Thôi thì cứ nằm, khi nào đỡ mệt thì dậy.
"Cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa khe khẽ.
- Anh Thành à? - Tôi uể oải, hỏi.
- Vâng! Tôi đây. Chị cho tôi xin tiền nhà.
Tôi cố gượng dậy. Chóng mặt. Tôi thấy hoa mắt, chóng mặt quá! Nhưng vẫn cố dùng hết sức, bước ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé mở thì tôi ngã gục vào Thành. Tôi mơ màng, nhưng vẫn nhận ra sự luống cuống của Thành.
- Ơ... Chị bị làm sao thế này? 
Anh ta vụng về bế thốc tôi lên, đặt tôi nằm lên giường.
- Chị ơi! Chị... chị tỉnh dậy đi. Đừng có chết nhá! - Thành lay tôi.
Tôi cố hé mắt ra, nói thều thào:
- Anh điên à? Tôi không chết được đâu mà lo.
- Ờ ờ... Thế chị nằm nghỉ nhé. - Thành gật gù, ấp úng. Định quay bước đi ra khỏi phòng.
- Ơ. Thế anh để mặc tôi à? 
Có lẽ câu hỏi của tôi khiến Thành lúng túng. Anh ta quay lại, rồi lại quay đi, rồi lại múa may cái gì đó trông như tên dở hơi.
- Thế... tôi phải làm thế nào bây giờ?
- Anh lấy chai dầu gió ở ngăn bàn ra cho tôi. 
Thành luống cuống làm theo lời tôi.
- Dầu gió đây. Rồi sao nữa.
- Anh xức vào trán, hai bên thái dương cho tôi. Ơ kìa... Xức vào trán, vào thái dương của tôi chứ không phải xức vào anh. Rồi, xức vào cổ, vào ức nữa.
Thành làm theo lời tôi một cách vụng về. 
- Bây giờ đẩy tôi nằm sấp đi. - Tôi nói tiếp - Vén áo tôi lên.
- Ơ... - Thành ngập ngừng.
- Ơ cái gì mà ơ? Rồi... cởi luôn cả quai áo lót nữa... 
Tôi nhận thấy tay Thành đang run run khi làm những việc ấy. 
- Bây giờ xức dầu lên lưng tôi và lấy cái thìa cạo gió cho tôi. Cạo mạnh nữa lên. Đàn ông con trai gì mà hời hợt như đàn bà thế? A... ngồi nhẹ nhẹ thôi. Gẫy xương tôi bây giờ. Rồi. Đúng rồi. Kéo áo xuống, lật tôi quay trở lại đi. Ơ kìa. Không cài lại áo lót cho tôi à?
- Xong chưa? - Thành vừa thở vừa hỏi. Mồ hôi anh ta vã ra như tắm.
- Xong rồi. - Tôi nhắm mắt lại - Anh về đi. Khép cái cửa lại cho tôi.
Thành bước ra khỏi phòng. Đóng cửa cái "Rầm". Tôi thấy trong người dễ chịu hẳn. Ờ... Coi như là Thành đã cứu tôi lần thứ hai vậy. "Coi như" thôi, vì không có anh ta, chắc tôi cũng chưa chết được đâu. 
"Cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa vô duyên lại khe khẽ. Tôi bực mình đánh "chẹp", hỏi:
- Gì nữa..?
- À... ờ... chị ơi. Tôi quên chưa thu tiền phòng. 
- Anh vào mà lấy. Tiền tôi để ở túi xách đấy.
- À... thôi. Để mai tôi qua.
Con đĩ! Làm bạn gái anh nhé! (P.1)
Ảnh minh họa.
Kể từ cái hôm tôi bị trúng gió ấy, Thành không còn sang gõ cửa gọi tôi dậy vào mỗi buổi sáng nữa, cũng chẳng thấy sang bảo tôi mở cửa "đón ánh nắng mặt trời" nữa. Có chăng thì một tháng anh ta đến một lần để thu tiền nhà.
---
Cuộc sống của tôi vẫn cứ tiếp diễn: Vẫn sống về đêm. Và chỉ còn bị cái kẻ vô duyên ấy đến gõ cửa quấy rầy duy nhất một lần trong tháng. Càng tốt! Mỗi người có một cuộc sống riêng. Cuộc sống riêng của tôi, đó là cuộc sống chẳng liên quan đến ai.
Cách đây 4 năm, có một người đàn bà, mụ ta tự xưng là họ hàng dây mơ dễ má gì đó với bố mẹ tôi. Thấy gia đình tôi khó khăn, mụ ngỏ ý muốn giúp đỡ. Mụ nói, chỗ mụ đang cần người làm, đảm bảo việc nhẹ lương cao, và mụ cảm thấy tôi thích hợp để làm công việc đó. Thế là tôi năn nỉ bố mẹ cho phép tôi được theo mụ lên thành phố.
Đêm đầu tiên đi khách, tôi được bo rất nhiều tiền, mụ cũng trả cho tôi rất nhiều tiền. Mụ bảo tôi gửi số tiền này về cho bố mẹ để bố mẹ yên tâm. 
Tôi không khóc, không sướt mướt như trong phim điện ảnh. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ rằng: "Đã đâm lao thì phải theo lao". Vậy thôi.
Dần dần, mụ "thu nạp" được thêm nhiều cô gái trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi, và tất nhiên là chiều khách giỏi hơn tôi. Mụ thường lấy cớ chửi tôi, đánh tôi. Rồi mụ đuổi tôi. Tôi biết tôi đã không còn giá trị gì nữa. 
Cuộc sống riêng của tôi bắt đầu từ đấy...
(Còn tiếp)
Đường Kim Hùng

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Top 3 bảng mắt màu siêu siêu xinh, không mua hơi phí