Lúc tôi vào phòng mổ đẻ, chồng đang lo cho nhân tình viêm ruột thừa

2017-03-28 09:50
- Lúc được dìu để chuẩn bị vào phòng mổ, tôi thấy một chiếc cáng đẩy qua. Bác sĩ nói cô ta vào viện khám thai nhưng phải mổ vì viêm ruột thừa cấp. Tôi bàng hoàng khi người đi cùng cô ta không ai khác lại chính là chồng tôi.

Trên đời này chắc chẳng có ai khổ như tôi. Nằm trên bàn đẻ còn phải đau đớn vì chồng. Chuyện chúng tôi bây giờ giống như giọt nước tràn ly, tôi muốn buông bỏ nhưng nhìn đứa con còn đang đỏ hỏn, tôi không biết nên làm thế nào.

Phụ nữ lấy chồng, kết hôn rồi sinh con, tôi chỉ mong chồng biết trân trọng yêu thương mình. Nhưng tôi là một người phụ nữ bạc phận khi phát hiện chồng ngoại tình ngay ở tháng mang bầu thứ 5.

Ngày ấy chồng tôi chiều nào cũng vác vợt đi đánh cầu. Có một hôm anh đi mà quên mang điện thoại, cơ quan gọi báo việc gấp nên tôi vội mang điện thoại ra sân tập cho chồng. Ai ngờ đến đấy hỏi mọi người tôi mới vỡ lẽ ra là chồng tôi bấy lâu chẳng bao giờ tập tành gì. Anh cũng chỉ 1 vài lần đến sân tập này thôi.

Tôi sinh nghi chồng ngoại tình. Biết là mình sẽ tổn thương nếu mọi việc vỡ lở, nhưng không hiểu sao tôi vẫn mong biết đâu lại chứng minh chồng không phải loại người đó.

Nhưng rồi những ngày sau đó lặng lẽ theo dõi chồng tôi mới biết chiều nào cũng vậy, hễ ra khỏi nhà là anh vội vàng bắt taxi vào nhà nghỉ. Cái cảnh vợ ôm bụng bầu đứng nhìn chồng vào nhà nghỉ với nhân tình thật sự khiến tôi cảm thấy mình khổ sở không ai bằng.

Lúc đó tôi muốn làm rùm beng lên đến đâu thì đến. Nhưng nhìn xuống bụng mình, nghĩ đến đứa con tôi lại nuốt nước mắt đi về.

Anh chẳng bao giờ biết được những đêm tôi ôm bụng bầu vượt mặt ngồi khóc trong nhà. Ảnh minh họa

Khi chồng tôi trở về nhà, anh lại luyên thuyên những câu chuyện về bạn chơi bóng với mình mà không hề hay biết tôi đã rõ mười mươi. Chuyện nực cười là khi đó tôi luôn nuôi suy nghĩ chồng sẽ thay đổi. Tôi còn nghĩ, chẳng qua là tôi đang bầu bí nên anh mới tìm cách để giải quyết nhu cầu.

Tôi vẫn giữ thái độ hồ hởi với chồng như chưa từng có chuyện gì. Còn chồng tôi hôm nào cũng đều đặn đi “tập thể dục” mỗi chiều làm về. Anh chẳng bao giờ biết được những đêm tôi ôm bụng bầu vượt mặt ngồi khóc trong nhà. Cũng không hiểu được tôi đã đau khổ thế nào khi cứ phải tỏ ra hạnh phúc trước sự quan tâm của anh.

Rồi cuối cùng cũng đến ngày tôi gặp con. Hôm ấy tôi có dấu hiệu sinh và thấy rất đau lưng. Vì thế, tôi nói chồng ở nhà trực để kịp đưa tôi đi đẻ. Con so thì thường hay sinh sớm, mẹ chồng tôi cũng nói anh ở nhà có gì chạy qua chạy lại.

Anh nghe lời tôi và mẹ nên không đi, nhưng tôi biết anh sốt ruột lắm, đi ra đi vào suốt. Chính tôi cũng không biết là anh mong sớm gặp con hay anh bứt rứt vì không được gặp người tình nữa.

Chiều tối hôm ấy đang chuẩn bị ăn cơm thì anh đột nhiên có điện thoại. Sau khi ra ngoài nghe điện, anh vào sốt sắng nói phải đi gấp vì có việc ở cơ quan. Lúc ấy mẹ tôi gàn nhưng chồng tôi nhất quyết đi. Còn tôi thì vẫn tin anh vì nghĩ gỗ đá gì cũng không bỏ vợ lúc sắp lâm bồn. Tôi dặn anh đi nhanh về nhanh.

Nhưng chồng vừa đi được 20 phút thì tôi bắt đầu có dấu hiệu trở dạ. Gọi điện cho chồng năm lần bảy lượt mà anh không nghe máy, tôi với mẹ đành tự bắt xe đến viện. Trên xe tôi cầm điện thoại gọi cho chồng nhưng điện thoại đã tắt máy từ khi nào. 

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và nói tôi phải mổ gấp vì sắp cạn nước ối. Lúc được dìu để chuẩn bị vào phòng mổ, tôi thấy một chiếc cáng đẩy qua. Bác sĩ nói cô ta vào viện khám thai nhưng phải mổ vì viêm ruột thừa cấp. Tôi bàng hoàng khi người đi cùng cô ta không ai khác lại chính là chồng tôi.

Thật đau xót cho tôi nhưng đó là sự thật. Anh không nhìn thấy tôi và mẹ chồng nhưng tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh dành cho nhân tình. Cô ta bị viêm ruột thừa còn tôi đây đang phải lên bàn mổ vì sắp cạn nước ối, vậy mà...

Tôi còn chưa định thần thì bác sĩ đã dìu tôi vào phòng mổ. Còn mẹ chồng tôi, sau phút bất ngờ, bà cũng nhận ra con trai và chạy theo kéo anh lại. Ở trong phòng mổ, tôi vẫn nghe mẹ chửi anh sang sảng ở hành lang bệnh viện.

Có lẽ mẹ đã biết anh ngoại tình nên cứ túm tay anh mà nức nở: “Con ơi là con, sao lúc này mà mày bỏ vợ mày một mình thế hả con”. Tôi đã khóc rất lớn, tôi la hét và cấu mạnh vào tấm ga trải trên bàn mổ. Rồi ngay cả khi được gây tê, tôi vẫn chỉ biết đến những đau đớn ê chề.

 Nhìn đến đứa con đỏ hỏn, tôi lại xót xa và sợ con mình sẽ thiệt thòi khi không có bố bên cạnh. Ảnh minh họa

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ chồng đang nắm chặt tay mình. Còn chồng tôi đứng một góc giường bệnh và lặng lẽ nhìn tôi. Tôi đuổi anh ra khỏi phòng và chỉ biết quay mặt khóc. Tôi thương mình, thương con.

Suốt gần 1 tuần ở viện sau sinh, chồng tôi vẫn mang cơm nước chạy qua chạy lại thăm vợ. Nhưng tôi không có người chồng này. Tôi mặc kệ và không thèm nói với chồng 1 lời nào. Ngay cả khi anh nhìm vào mặt con, tôi cũng thấy ghê tởm anh.

Cho đến giờ, mẹ con tôi đã được trở về nhà và chính thức bước vào những ngày ở cữ. Tôi vẫn còn suy nghĩ rất nhiều về lần gặp trớ trêu trong viện. Nghĩ đến những gì đã trải qua, tôi hận anh vô cùng và muốn ly hôn ngay lập tức. Nhưng nhìn đứa con đỏ hỏn, tôi lại xót xa và sợ con mình sẽ thiệt thòi khi không có bố bên cạnh. Tôi phải làm gì đây?

 Thủy Tiên

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Mách bạn mẹo dùng bình nóng lạnh thả ga, mà không lo 'đau ví'