Đằng sau thú nhận "Em yêu à, anh xin lỗi, anh phải kết hôn với người khác rồi" là 1 câu chuyện đặc biệt đầy ám ảnh khiến ai đọc cũng rơi lệ

2019-07-13 19:56
- Hôn nhân càng sống với nhau lâu năm, người ta càng nhận ra chữ nghĩa quan trọng hơn chữ tình.

Đó là 1 câu chuyện trong trận động đất ở Tứ Xuyên năm 2008. Giữa bao nhiêu người thiệt mạng, có 1 cô gái tên Đồng Nhi yêu dấu của 1 chàng trai đã chôn vùi trái tim theo sự đổ nát ấy. 

Câu nói: "Em yêu à, anh xin lỗi, anh phải kết hôn với người khác rồi" nghe qua như 1 sự thú nhận của chàng trai đã gây ra lỗi lầm nào đó khiến anh ta day dứt, trút hết nỗi lòng để lặng bước quay đi. Nhưng không... 

1 đoạn tự sự khá dài của cặp đôi đã từng là cả khoảng thanh xuân trong nhau nhưng rồi, chỉ vì giờ phút thiên tai lịch sử ấy, họ đã âm dương cách biệt. 

Hinh ảnh kinh hoàng trong trận động đất Tứ Xuyên 2008 

Những câu chuyện 2 người yêu nhau bị chia lìa về 2 thế giới dường như ở thời nào, thuộc về đất nước nào cũng lấy được nước mắt của những người ngoài cuộc.  

"Anh đã chạy rất lâu, cho đến khi không thể chạy được nữa, anh đứng bên bờ sông Hoàng Phố, nhớ về em và Vấn Xuyên. 9 năm trước, cũng tại nơi này, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt em, em kéo tay anh rồi hứa hẹn: 'Lần sau, lần sau nhất định em sẽ đưa anh về ra mắt bố mẹ'. Rồi em không giữ lời hứa!", những lời trách móc trong nghẹn ngào nước mắt của người đàn ông ngoan cường. 

Có lẽ, cái kí ức về ngày hôm ấy chưa bao giờ lu mờ trong anh. Có lẽ cái cảm giác dùng 10 đầu ngón tay bới trong đống đổ nát để tìm xác người yêu mình nó chưa bao giờ hết đau đớn. Phải, họ đã từng yêu nhau đến thế nào, họ đã hi vọng về tương lai tốt đẹp ra sao, nhưng rồi: "Một cô gái đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao trong chớp mắt lại biến thành hai chữ lặng lẽ nằm trong danh sách những người gặp nạn, thậm chí đến thi thể cũng không chút vết tích chứ?". 

Ở cái thời buổi dễ yêu dễ bỏ, ngoại tình, phản bội nhiều đến mức chẳng còn mấy người dám tin vào tình yêu thì cái sự chung thủy của người đàn ông kia làm chúng ta phát nghẹn. Anh ấy vẫn yêu, vẫn nặng lòng, vẫn sống với những thói quen của 1 người... đã chết. 

Anh thú nhận: "Nói thật, anh vẫn luôn cho rằng anh không yêu em sâu đậm đến mức vậy, cho rằng khóc lóc, đau thương xong rồi sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, cho rằng thời gian sẽ có thể hòa tan được mọi vết thương, cho rằng tình yêu 3 năm thì sẽ chỉ cần 3 năm là có thể quên được, cho rằng giấu hết mọi vết tích về em thì em sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới của anh... 

Vậy nên, năm trước anh đã đi xem mắt, người đến không từ chối, gặp được người ưng ý liền lập tức xác định mối quan hệ, dự định thẳng thắn quên đi em và bắt đầu một cuộc sống mới. 

Thế nhưng, anh sai rồi!". 

Và giờ, 1 người đàn ông 37 tuổi, có nhà, có xe, có sự nghiệp ổn định quyết định kết hôn, quyết tâm phá tan cái mảng kí ức quá lớn về người con gái ấy để lập gia đình theo sự mong mỏi của người thân. Anh từng yêu, từng tìm kiếm 1 người có thể lấp chỗ trống suốt bao năm nhưng thực ra, anh ta lại chỉ muốn có 1 người phụ nữ chịu bước vào thế giới nội tâm đổ nát ngổn ngang như cái trận động đất năm ấy.  

Ảnh minh họa 

Rồi cuối cùng, cô gái chịu chung sống với người trong quá khứ của chồng mình cũng xuất hiện. Đó là sự lựa chọn không thể hoàn hảo hơn. Anh ấy xin lỗi linh hồn người nằm trong trái tim mình suốt cả thập kỉ qua: "Anh sẽ tôn trọng cô ấy, có thể là sẽ yêu cô ấy, hoặc cũng có thể không, nhưng anh sẽ không coi cô ấy là em, anh sẽ chính thức bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình. 

Em sẽ chúc phúc cho anh, phải không? 

Mấy chục năm nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Kiếp này duyên chưa trọn, hẹn kiếp sau nối duyên". 

Người đàn ông đó, lý trí ý thức được mọi thứ nhưng vẫn không đủ mạnh mẽ để kiểm soát nổi trái tim. Có người đã bình luận dưới câu chuyện ấy thế này: "Quá khứ là để trân trọng, không phải để dày vò".  

Đúng, quả không sai. Trong rất nhiều sự đồng cảm với người đàn ông si tình sẽ có người nói anh ấy ích kỉ, gây tổn thương cho cô vợ sau này. Nhưng chỉ có ai trải qua nỗi đau mất người thân lớn như thế mới hiểu cái sự đấu tranh, giằng xé trong nội tâm nó ác liệt thế nào. 

Ai cũng muốn sống vì hiện tại, quên đi quá khứ đau buồn vì xung quanh chúng ta còn bao sự ràng buộc nhưng con tim đâu phải cứ nói là sẽ làm được. Kể cả có dũng cảm được như cô gái kia, chấp nhận chỉ là cái bóng của người đã khuất nhưng chẳng ai chắc chắn được 2 sự lựa chọn của họ là sai lầm. 

Hôn nhân càng sống với nhau lâu năm, người ta càng nhận ra chữ nghĩa còn quan trọng hơn cái tình. Chuyện tình cảm rất khó để nói rằng mọi hành động sẽ được quyết định bằng lý trí. Cũng như người đàn ông si tình kia, có thể anh ta không toàn tâm toàn ý yêu người hiện tại bằng cái gọi là tình yêu đúng nghĩa, nhưng chắc chắn, cô gái ấy sẽ được đối xử 1 cách tốt nhất. Thế là đủ rồi! 

Viết cho người bạn gái chết trong trận động đất ở Vấn Xuyên: Em yêu à, anh xin lỗi, anh phải kết hôn với người khác rồi. 

***** Đồng Nhi yêu dấu! Cuối ngày gió lớn, lau sậy trắng xóa. 

Đã 9 năm 3 tháng kể từ ngày em đi. Hơn 3000 ngày đêm đằng đẵng qua, anh đã không ít lần đưa ánh mắt mong chờ nhìn về phía bầu trời Vấn Xuyên, cũng không ít lần trong cơn mơ nghe thấy tiếng kêu cứu gần như tuyệt vọng của em, tỉnh dậy nước mắt rơi như mưa mà không biết phải làm sao cả. 

Thật chẳng dễ dàng gì để loại bỏ hết những tế bào trong cơ thể và thay nó lại một lần nữa, có lẽ những hồi ức trong lòng vẫn cuộn trào mãnh liệt như những con sóng ngoài đại dương kia, không may mảy chút dấu tích của thủy triều xuống. 

Anh biết, mọi ký ức về em, cả cuộc đời này sẽ chẳng có cách nào lắng xuống. 

Em có biết không? 2 ngày trước Cửu Trại Câu cũng xảy ra động đất. Anh ở Thượng Hải trong tích tắc nghe được tin tức đó, đã ném luôn cái bát đang cầm trong tay, chạy điên cuồng ra bên ngoài, cứ chạy mãi, chạy mãi như thế, trở về ngày 11 tháng 5 năm 2008, đêm trước trận động đất năm ấy một ngày, như thế anh có thể đoạt em lại từ bàn tay của tử thần, và anh, cũng sẽ có một cuộc đời trọn vẹn hơn. 

Anh đã chạy rất lâu, cho đến khi không thể chạy được nữa, anh đứng bên bờ sông Hoàng Phố, nhớ về em và Vấn Xuyên. 9 năm trước, cũng tại nơi này, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt em, em kéo tay anh rồi hứa hẹn: "Lần sau, lần sau nhất định em sẽ đưa anh về ra mắt bố mẹ." 

Rồi em không giữ lời hứa! 

Anh, một người đàn ông 37 tuổi, có nhà, có xe, có sự nghiệp, cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn nhất quyết chưa chịu lập gia đình. Nhiều khách hàng không biết chuyện vẫn thường trêu anh: "Đồng ca, thật chẳng biết anh còn đợi gì nữa, chẳng lẽ muốn đợi tiên nữ hạ phàm sao?" Đồng nghiệp bên cạnh chỉ biết lắc đầu ra hiệu mong họ đừng bàn tán về chủ đề này nữa. 

Nói thật, anh vẫn luôn cho rằng anh không yêu em sâu đậm đến mức vậy, cho rằng khóc lóc, đau thương xong rồi sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, cho rằng thời gian sẽ có thể hòa tan được mọi vết thương, cho rằng tình yêu 3 năm thì sẽ chỉ cần 3 năm là có thể quên được, cho rằng giấu hết mọi vết tích về em thì em sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới của anh... 

Vậy nên, năm trước anh đã đi xem mắt, người đến không từ chối, gặp được người ưng ý liền lập tức xác định mối quan hệ, dự định thẳng thắn quên đi em và bắt đầu một cuộc sống mới. 

Thế nhưng, anh sai rồi! 

Đi ăn cơm cùng người con gái khác, anh thường dẫn họ đến quán ăn Tứ Xuyên; đi dạo phố mua đồ, anh cũng bất giác chọn size M cho cô ấy thử; lúc hẹn hò, anh chẳng hỏi gì đã mua liền 2 vé xem phim kinh dị, 1 túi bánh ngọt. 

Bởi vì anh nhớ, em thích ăn đồ cay, thích ăn tôm hùm, cay đến mức trên mũi còn ánh lên những giọt mồ hôi. Vóc người em nhỏ, mặc size S hơi chật mà mặc size M lại có chút rộng. Em nói em không thích sự gò bó, nên size M hợp với em hơn. Em thích xem phim kinh dị, lúc sợ hãi sẽ giả vờ để anh ôm, sau đó đòi ăn bánh ngọt để bớt sợ. 

Đúng vậy, mọi thứ về em, anh đều thuộc hết, đều nhớ đến tận xương thấu. 

Vậy nên, trong mắt người khác anh trở thành kẻ mang tội danh "tẩu thận bất tẩu tâm" ( chỉ yêu vì tình dục chứ không phải yêu thật lòng), đặc biệt là khi họ biết về chuyện của em, tất cả đều xa lánh anh, một là vì không muốn tranh giành với một người đã mất, hai là dáng vẻ luôn lơ đễnh của anh thật khiến cho người khác cảm thấy bị sỉ nhục. 

Cứ để họ đi đi, có lẽ duyên phận đời này của anh đã theo em mà tan thành mây khói cả rồi. 

Sau này, anh đành thuận theo tiếng lòng mình, đặt ảnh của em lên đầu giường, cùng với những hồi ức sống qua ngày 

Khi anh đi làm, tự vờ rằng em vẫn đang say giấc; anh đi làm về, lại vờ rằng em tăng ca vẫn chưa được về. Anh đã mua lại căn nhà ngày trước chúng ta thuê. Buổi tối sẽ vì em mà thắp một ngọn đèn nhỏ, chỉ sợ lỡ như em không tìm được đường về nhà. 

Vẫn nhớ em là người thích sạch sẽ, ngăn nắp, vậy mà lại bị chôn vùi trong đống đổ nát bẩn thỉu kia, đến số nhà của em anh cũng không thể tìm được, nghĩ đến lòng anh lại đau thắt. Một cô gái đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao trong chớp mắt lại biến thành hai chữ lặng lẽ nằm trong danh sách những người gặp nạn, thậm chí đến thi thể cũng không chút vết tích chứ? 

Thật ra sau đó anh cũng đã cố gắng cầu xin người anh họ của mình, cầu xin anh ấy cho anh vào hiện trường tìm em. Trong cảnh tượng hoang tàn đổ nát trước mắt, mình anh tay không, cứ vậy mà đào bới đến mức 10 đầu ngón tay chảy máu đầm đìa, vậy mà chẳng thấy em. 

Anh họ nói, họ đã đào bớt suốt 72 tiếng, thăm dò dấu vết cũng không có vết tích của sự sống, anh ấy bảo anh hãy chấp nhận hiện thực đi. 

Anh nói "Được." 

Có thể Đồng Nhi của anh căn bản không hề mất, chẳng qua là em muốn trêu đùa anh rồi biến thành một nàng tiên mà thôi. 

Cách đây không lâu, anh thấy trên Weibo nhật ký của một người vợ có chồng là hành khách trong chuyến máy bay MH370 bị mất tích của Malaysia Airlines. Cô ấy dùng Weibo giả bộ như là nói chuyện với chồng mình, gần như điên cuồng và mất hết lí trí. Ngày nào cô ấy cũng mong ngóng chồng mình có thể sống sót trở về, cho đến khi gầy đến mức chỉ còn 36kg, thậm trí còn phải dùng thuốc kích thích thèm ăn để duy trì sự sống. 

Trong thế giới của người phụ nữ ấy, người chồng sống chết vẫn chưa rõ ràng, và toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của cô ấy chỉ là để chờ người chồng trở về. 

Anh có thể hiểu được cô ấy. 

Đối mặt trước sự ra đi của người mình yêu nhất, mấy ai giữ được sự tỉnh táo. Nhưng anh vẫn khá hơn cô ấy, bởi anh tin em đã đặt chân được đến thiên đường rồi. 

Đồng Nhi yêu dấu của anh, em ở đó vẫn ổn chứ? Không cô đơn phải không? Bố mẹ và em trai của em vẫn ở bên cạnh, đúng chứ? Cuộc sống nơi trần gian này em còn ước nguyện nào chưa hoàn thành nữa không? 

Em yên tâm, An An ở viện phúc lợi đã 12 tuổi rồi, vài năm trước được 1 đôi vợ chồng người Mỹ đón về nhận nuôi, thỉnh thoảng họ vẫn viết thư cho anh. Cây bạch dương dưới nhà em trồng cành lá đã sum xuê. Bạn thân của em đã chia tay với cậu người yêu ngày trước, rồi lấy một anh chàng đồng nghiệp cùng công ty. Còn có anh- người con trai em từng yêu nhất giờ đây cũng sắp phải kết hôn rồi. 

Anh xin lỗi, bảo bối của anh. 

Anh xin lỗi, người anh yêu nhất. 

Thân là con một trong nhà, vậy nên bố mẹ kì vọng rất nhiều vào anh, liên tục thúc giục, lo lắng đến mức tóc đã bạc trắng cả rồi. Ông nội trước khi bệnh mất, vẫn không thôi nhắc anh chuyện kết hôn. Anh ngồi bên giường bệnh đã hứa với ông, trước năm 38 tuổi, anh sẽ trọn vẹn việc đại sự của đời mình. 

Cô ấy là con gái một người đồng đội cũ của bố anh, tên là Tư Đồng (khi nghe đến tên của cô ấy, anh đã cảm thấy rất ngạc nhiên, anh bắt đầu tin vào sự thần kỳ và bí ẩn của số mệnh, phải chăng đó là sự sắp đặt đầy trùng hợp về mối liên hệ giữa em và cô ấy). Cô ấy đã ly hôn 2 năm, là người rất lương thiện, quan trọng là cô ấy cho phép sự tồn tại của em trong cuộc sống của anh. Có lần cô ấy nhìn thấy ảnh chúng ta chụp chung trong điện thoại của anh, nhưng không hề trách móc, trái lại còn cho rằng hiếm có người đàn ông nào lại sâu đậm với người bạn gái cũ đã mất như vậy, người như thế rất đáng để yêu. 

Cô ấy còn nói nhất định sẽ thay em yêu anh. 

Sự khác biệt của cô ấy vô tình khiến anh rất xúc động. 

Thật ra kết hôn với ai không quan trọng, quan trọng là anh sẽ phải gánh vác chức trách của một người chồng, sống cùng với người phụ nữ bên cạnh, và đối xử thật tốt với cô ấy. 

Anh sẽ tôn trọng cô ấy, có thể là sẽ yêu cô ấy, hoặc cũng có thể không, nhưng anh sẽ không coi cô ấy là em, anh sẽ chính thức bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình. 

Em sẽ chúc phúc cho anh, phải không? 

Mấy chục năm nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Kiếp này duyên chưa trọn, hẹn kiếp sau nối duyên. 

Hôm nay từ biệt, chỉ là nghi thức tạm thời. Bởi vì anh biết, đời này dù cho anh không quay lại Tứ Xuyên nữa, nhưng em vẫn sẽ sống mãi trong trái tim anh. 

Vấn Xuyên, tạm biệt! 

Cửu Trại Câu, tạm biệt! Thành Đô, tạm biệt! Tứ Xuyên, tạm biệt! Người anh yêu nhất, tạm biệt em! Đồng yêu dấu Ngày 10, tháng 8, năm 2018.

Theo Guu

 

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất

Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu